LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 476

gần như đã không còn cảm nhận được khi bông vải chạm đến, ngón tay Cố
Nghiên Thu mảnh mai lấy băng keo cá nhân, mở ra, dán miệng vết thương
thật nhỏ của Lâm Duyệt Vi.

“Xong rồi.” Cố Nghiên Thu nói.

Lâm Duyệt Vi lại không hề có động tĩnh.

Cố Nghiên Thu ngẩng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt vẫn chưa lưu chuyển
của Lâm Duyệt Vi, ngẩn ra một chút, rồi rũ lông mi.

“Tìm được băng keo cá nhân chưa?” Trong phòng bếp bà Lâm bỗng phá
tan yên tĩnh.

Cố Nghiên Thu buông tay nàng ra, Lâm Duyệt Vi đồng thời rút tay lại, đáp
lời nói: “Dán xong rồi.”

Lâm Duyệt Vi xoay người dọn hòm thuốc, không dám nhìn thẳng ánh mắt
cô, “Cảm ơn Cố tiểu thư.”

“Không cần khách khí.”

Vượt qua dày vò hơn mười phút, bà Lâm hô ăn cơm, Lâm Duyệt Vi như
trút được gánh nặng, chạy nhanh tới bưng thức ăn.

Bà Lâm từ quầy rượu tìm một chai rượu vang đỏ, đặt ba chiếc cốc lên bàn,
kêu Lâm Duyệt Vi rót cho mỗi người nửa ly, bà nói với Cố Nghiên Thu:
“Đây là rượu do khách hàng của ba Duyệt Vi tặng, nói là năm này uống rất
ngon, con nếm thử một chút, xem có thể nếm ra là cất vào năm nào
không?”

Cố Nghiên Thu mỉm cười gật gật đầu với bà, hời hợt mà nhấp một ngụm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.