Cáo già xảo quyệt, đa mưu túc trí, trong lúc nhất thời trong đầu Lâm Duyệt
Vi hiện ra vô số từ cùng loại, tất cả đều giống như sủi cảo phồng tôm gắn
lên người mẹ nàng. Mệt cho bà có thể nghĩ ra được chủ ý nham hiểm như
vậy để giữ đối phương lại.
Bà Lâm chẳng những kêu Cố Nghiên Thu uống rượu, còn kêu Lâm Duyệt
Vi cùng cô uống, cho dù Lâm Duyệt Vi muốn đưa Cố Nghiên Thu về nhà
cũng không được.
Mặc dù Cố Nghiên Thu trong lòng cũng muốn lưu lại, nhưng Lâm Duyệt
Vi đã oán khí tận trời, cô thở dài, uyển chuyển xin miễn nói: “Dì, con có
thể kêu trợ lý tới đón con.”
“Hôm nay không phải chủ nhật sao? Trợ lý cũng phải nghỉ ngơi nha, làm
lão bản cũng không thể áp bức công nhân như thế nha.” Bà Lâm chớp chớp
mắt.
“Con tăng tiền lương.”
“Trợ lý có bạn gái có người nhà, như vậy không tốt.” Bà Lâm chà xát tay,
“Con nói xem có phải hay không?”
Cố Nghiên Thu mỉm cười, vừa định tiếp tục cùng bà Lâm lý luận, Lâm
Duyệt Vi đã xoay người lên lầu.
Phòng khách một mảnh an tĩnh.
Cố Nghiên Thu nhìn theo bóng dáng đối phương biến mất, cười khổ nói:
“Dì xem, em ấy không chào đón con, con cũng không nên ở lại.”