LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 547

như Cố Hòa có thể từ đại sảnh xa mấy chục mét đột nhiên vụt ra vậy. Cố
Phi Tuyền thấy bà như vậy, cảm thấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười,
đồng thời lại tận lực kìm nén sự chán ghét nơi đáy lòng.

Chẳng sợ người này là thân sinh mẫu thân của anh.

Cố Phi Tuyền xuống xe, cầm lấy túi lớn túi nhỏ ở sau xe ra đều xách ở trêи
tay, “Mẹ, đi đóng dùm cửa một chút.”

Hạ Tùng Quân đã đứng xa vài bước ở ngoài, hoa tai, vòng cổ, quần áo, túi
xách không có món nào mà không phải là hàng hiệu, vô cùng có dáng vẻ
phu nhân giàu có, bà kiêu căng mà vung tay, nói: “Không đi, con không tự
đóng được à?”

Cố Phi Tuyền nhìn bà, dùng khuỷu tay móc lấy nắm cửa, nhưng không móc
chắc, khiến một tiếng động lớn vang lên, Hạ Tùng Quân lại trách cứ anh
nói: “Cửa xe hỏng thì sao thằng quỷ? Con có bao nhiêu của để phá hả? Con
cho rằng con là Cố Nghiên Thu …… Sao? Con nhìn xe nó đi, rồi nhìn lại
xe mình mà xem, nghèo kiết xác.”

Cố Phi Tuyền nhịn hết nổi, đột nhiên nổ tung: “Tôi nghèo kiết xác thì sao,
tốt xấu gì cũng do tôi tự mình kiếm tiền mua! Người ta có cha tốt mẹ hiền,
tôi không có!”

Hạ Tùng Quân chỉ vào anh: “Mày!”

Cố Phi Tuyền: “Tôi không cùng người khác đua đòi, là bởi vì tôi biết cân
lượng của chính mình, bà có biết không? Bà không cần phải nói, trước kia
tôi từng nhìn thấy mẹ của Cố Nghiên Thu, bà kém xa người ta, mặc vào
long bào cũng không giống Thái Tử, bà thôi mơ hư vinh đi!”

“Ta hư vinh?” Hạ Tùng Quân bị anh làm cho nghẹn đến nói không ra lời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.