LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 597

“Lâm……” Hai chữ sau còn chưa nói ra, Lâm Duyệt Vi quay lại, “Xảy ra
chuyện gì?”

“Có một thứ vẫn còn chưa đưa cho em.”

Cố Nghiên Thu ngồi xổm trêи mặt đất mở rương hành lý của mình, từ bên
trong tìm ra một hộp gỗ có khắc vân tinh xảo, đặt vào trong tay nàng,
“Trước đó đáp ứng tặng em Phật châu.”

“Cảm ơn.”

Sau khi Lâm Duyệt Vi trở về phòng, thì tùy ý để rương hành lý vào một
góc, đặt chiếc hộp lên trêи giường, mở ra, chuỗi Phật châu này so với chuỗi
trêи tay Cố Nghiên Thu dài hơn một chút, Phật châu bằng gỗ mang màu
tím-đen, giống như ánh sáng ôn nhuận tỏa ra từ mã não đen, dưới ánh đèn
hiển hiện quang mang màu tím, thâm thúy mê người. Trêи mỗi một viên gỗ
bóng đều khắc chi chít kinh văn lớn nhỏ như kiến, mắt thường không thể
thấy rõ, tuy rằng Lâm Duyệt Vi không nghiên cứu nhiều về Phật châu,
nhưng mùi gỗ tản ra từ mỗi viên Phật châu đều tương tự mùi hương thoang
thoảng trêи người Cố Nghiên Thu cùng với xúc cảm mượt tay có thể biết
giá của chuỗi Phật châu này hẳn phải rất xa xỉ.

Nàng lên mạng tìm một chút, màu gỗ của cây tiểu diệp tử đàn vốn dĩ không
có màu sắc như vậy, trải qua bảo dưỡng cùng nhiều năm tỉ mỉ mới có thể
hình thành màu sắc như vậy. Khẳng định luôn được Cố Nghiên Thu mang
theo bên người, nàng càng ngắm càng cảm thấy yêu thích, ở trêи tay vòng
hai vòng thử đeo một chút, ở trước gương dương dương tự đắc.

Đang lúc này có người gõ cửa, trước đó Lâm Duyệt Vi đã nói số phòng của
mình với Cố Nghiên Thu, tai Lâm Duyệt Vi vừa động, vội vàng tháo Phật
châu xuống bỏ vào hộp, “Chờ một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.