Cố Nghiên Thu lúc này thật sự kinh thiên động địa ho khan.
Bác sĩ rung đùi đắc ý, cười hì hì, vui vẻ hài lòng nói : “Kỳ thực tối hôm qua
tôi đều nghe thấy. . .”
Lâm Duyệt Vi khuôn mặt dữ tợn nhào tới : “Ông mau câm miệng cho tôi!”
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Duyệt Vi (sinh vô khả luyến – sống không
còn gì luyến tiếc): Mời tên bác sĩ này tới là quyết định sai lầm nhất hai
mười hai năm qua của tôi.
Cố Nghiên Thu (ho khan đến dừng không được): Tối hôm qua rốt cuộc xảy
ra chuyện gì
【khϊế͙p͙ sợ】
Bác sĩ: Tôi không có tên tuổi, vậy cũng không thể ngăn cản tâm trợ công
của tôi.