LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 709

em, không thì cứ miết mặt, mỗi lần đến nhà ông bà Ngoại người em sợ nhất
là cậu, dù gì em cũng hơn hai mươi tuổi đầu mà cứ đến xoa xoa nhéo nhéo
không thèm nghĩ đến em. Em thì hiểu được cậu thương em nhưng mà như
vậy thì thiệt là… phiền đó.”

Cố Nghiên Thu có chút tuột mood, không khí mơ hồ lúc nãy cũng bốc hơi
không còn chút gì: “cũng hơi khó chịu thiệt, có điều chị không có cậu.”

Bên Mẹ của Cố Nghiên Thu không có thân thích gì, tất nhiên càng không
thể hiểu được tình cảnh này.

Lâm Duyệt Vi vỗ nhẹ vai an ủi cô: “không có chuyện gì, sau này cậu em
chính là cậu của chị, có chị chia sẻ khổ sở bị nhéo mặt, túm tóc, em cầu còn
không được.”

Phương pháp an ủi đúng độc đáo nha!

Cố Nghiên Thu cổ quái liếc nàng một cái còn Lâm Duyệt Vi vẫn duy trì
hình tượng tươi cười, trong khi bàn tay giấu dưới chăn đang nắm chặt khăn
trải giường. Kế hoạch tỏ tình bị ngắt ngang, Cố Nghiên Thu đành tạm thời
gác lại. Thuận miệng nói thêm vài câu với Lâm Duyệt Vi rồi chấm dứt cuộc
trò chuyện: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon!” Lâm Duyệt Vi nói.

Cố Nghiên Thu tối nay vậy mà không đọc sách, đi ngủ thật sớm, tâm trạng
trông cũng không tốt. Lâm Duyệt Vi đeo tai nghe tiếp tục nghe giảng lại
nhớ đến biểu cảm của Cố Nghiên Thu lúc xoa đầu mình, vừa rồi hình như
còn đang muốn nói gì đó, thoạt nhìn có vẻ như chuyện quan trọng.

Lâm Duyệt Vi nghĩ đến chau mày, cũng không hiểu được ý nghĩa của biểu
cảm kia – có chút áp lực luống cuống chân tay, lại có chút được ăn cả ngã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.