LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 741

Lâm Duyệt Vi chờ cô nói tiếp.

Cố Nghiên Thu nói: “Nhưng những gì Lưu tiên sinh tra được lại nói với chị
rằng, đây không còn là suy đoán nữa, mà là sự thật. Ngoại trừ việc điều tra
mẹ con Hạ Tùng Quân không có tiến triển ra, những suy đoán trước đó đều
là sự thật.”

Vậy nên Cố Nghiên Thu đã tới thăm Thôn Dương Thanh năm ấy — hiện
tại đã nhập vào một thành phố cấp thấp, Thôn Dương Thanh sớm đã không
còn nữa. Thời thế đổi thay, muốn điều tra rõ ràng thật rất cực khổ, nhưng
những chuyện đã từng xảy ra, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.

Lưu tiên sinh tìm được cậu của Thẩm Hoài Du, cũng chính là em trai của
ông ngoại Cố Nghiên Thu, ông cậu ba. Trở về ba mươi năm trước, anh em
trong nhà đều ở cùng một thôn, sáng nghe gà gáy tối nghe chó sủa, nhà ai
có động tĩnh gì thì toàn thôn đều biết.

Ông cậu ba năm nay cũng đã hơn bảy mươi, hàm mang răng giả, con cái
tranh nhau, muốn đưa ông vào thành phố để ở, bây giờ có cuộc sống rất an
nhàn, mặt mày hồng hào.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Cố Nghiên Thu, ông đã nhìn chằm chằm cô
một hồi lâu, thở dài nói một chữ: “Giống.”

Ông rít hai hơi thuốc, lại nói: “Rất giống.”

Cố Nghiên Thu nói: “Ông cậu ba.”

Ông cậu ba “Aizzz” một tiếng, xem như đồng ý, nói: “Lớn lên rất giống mẹ
con, xinh đẹp như nhau.” Ánh mắt vẩn đục của ông nhíu lại, mang theo
thần sắc hoài niệm nhớ lại một số chuyện xưa, “Lúc ấy tiểu Du, cũng chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.