Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “Vậy cô làm ơn dựa sát một chút.”
Lâm Duyệt Vi theo lời tới gần một chút, để mỗi một hơi thở đều tràn ngập
mùi trầm hương u nhạt trêи người Cố Nghiên Thu, nàng dời nửa người xa
một chút, nhϊế͙p͙ ảnh gia lại lên tiếng: “Cô Lâm này, tôi không kêu sai rồi
nhé, cô đừng cứ hóp ngực khom lưng như vậy chứ, chụp ảnh cưới, chứ
không phải chụp poster phim kinh dị đâu, lão bà của cô lại không phải
quỷ.”
Lâm Duyệt Vi bị anh ta chọc đến mắc cười, tiện đà dịch về phía trước để
mắt thường cơ hồ không thể thấy nổi một centimet, trưng cầu ý kiến của
nhϊế͙p͙ ảnh gia: “Như vậy được chưa?”
Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “……”
Lâm Duyệt Vi lảo đảo: “Này này này.”
Lưng Cố Nghiên Thu nóng lên, cả người Lâm Duyệt Vi đã dán lên người
cô, đương nhiên, nàng không phải tự mình dán lên, mà là bị nhϊế͙p͙ ảnh gia
mạnh mẽ đẩy tới, nhϊế͙p͙ ảnh gia thở dài: “Được rồi cố lên, cứ cười tươi lên
đi cô Lâm.”
Cố Nghiên Thu vờ như không cảm giác được cơ thể Lâm Duyệt Vi đang
dán trêи lưng mình, quả tim trong lồng ngực lại đập nhanh hơn, Lâm Duyệt
Vi cũng làm như không phát sinh chuyện này, cứ như đơn giản chỉ bị hành
động đường đột của nhϊế͙p͙ ảnh gia dọa mất hồn, chứ không phải bởi vì thứ
gì khác.
Có một bước thân mật tiếp xúc này, những cảnh chụp tiếp theo liền dễ dàng
hơn nhiều, mặt dán mặt gì cũng có thể chịu làm, chỉ cần không hôn môi,
Lâm Duyệt Vi đều làm rất thành thạo, tuy rằng mỗi lần đều phải do nhϊế͙p͙