Nhiễm Thanh Thanh mở to mắt không tin, hơi kinh hãi vì đứa con gái
không biết xấu hổ của bà: “Con thôi đi, thích con á?”
Lâm Duyệt Vi không phục nói: “Con làm sao? Tính tình tốt, thân thể yêu
kiều. Mẹ không mong con số tốt sao?”
“Mẹ mong chứ, mẹ là mẹ con, mỗi ngày đều hi vọng con sống tốt, bình an,
thuận lợi.” Nhiễm Thanh Thanh lắc đầu, nói, “Nhưng lời này mẹ không tin,
chắc chắn là con yêu thầm con bé trước, con nhìn diện mạo đó, khí chất đó,
so với con phải tốt hơn gấp trăm lần!”
“Mẹ –” Con thật sự sẽ giận đó.
“Được được được, không nói nữa, con nói con bé yêu thầm con trước, thì là
yêu thầm con trước.” Nhiễm Thanh Thanh lười so đo với nàng, nàng thích
lừa mình dối người thì cứ như vậy đi.
Lâm Duyệt Vi tức giận đến phồng mang trợn má.
***
Buổi tối lúc tan tầm trở về, Cố Nghiên Thu vừa tiến vào nhà Lâm, đã thấy
một vật thể hình người vọt tới, Cố Nghiên Thu đỡ được người này, lùi về
sau một bước, đứng vững, cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Cô ngửi thấy mùi đồ ăn trong không khí, nói: “Thơm quá, dì à có đang hầm
canh gà không?”
Lâm Duyệt Vi: “Trở về chỉ biết ăn.”
Cố Nghiên Thu bị sự tức giận của nàng bắn đến, sửng sốt một chút, dùng
tay nâng mặt nàng, hôn nhẹ ở chóp mũi nàng một cái, cười nói: “Đừng tức