LÃN ÔNG - Trang 171

tập đó với niềm tin được họ rất tin tưởng. riêng về người ngoại quốc, Chúa
Thượng đã tỏ ý ngờ vực và tin rằng những gì ngài được hỏi đến đều có một
lý do thuần tuý chính trị. Ngài hiểu ý tôi không?
Với cái nhìn buồn bã, vị y sư gật đầu đồng ý. Dù rằng những ý nghĩ vừa
rồi của ông bạn Châu chỉ là mô phỏng lời của Chúa thượng hay của quan
Chánh đường, song ông không một chút ngờ vực. Rõ ràng đó là vấn đề
chính trị và vị trí của ông càng thêm hiểm nghèo.
- Thưa quan anh tôn kính, tôi xin chào ngài để về nước giải quyết một
số việc gia đình nhưng tôi hy vọng sớm trở lại đây – ông Châu ba hoa vừa
nói nói tiếp vừa đứng dậy – Trong thâm tâm, tôi đoan chắc không có gì
biến chuyển ở đây khi Chúa thượng còn sống và đang nằm trong tay ngài.
Xin ngài vợi đi nỗi lo lắng.
Vị y sư nở một nụ cười thoáng nhẹ:
- Tôi cũng muốn cứu cậu bé! Có thể khoa học phương Tây mà ông nói
sẽ làm được điều đó chăng?
- Ngài muốn nói là…
- Chiến đấu chống lại bệnh tật là một việc, đấu tranh với người bệnh
lại là một việc khác.
Ông Châu bàng hoàng kêu lên:
- Nhưng đó chỉ là một đứa trẻ con! Dù cậu bé có một trí nhớ phi
thường và một sự thông minh ghê gớm nhưng hắn chỉ là một cậu bé con mà
thôi!
Lê Hữu Trác nói trong trầm ngâm:
- Vâng, một cậu bé con đang còn muốn mình là trẻ con…hoặc biết
rằng mình có thể sẽ là trẻ con mãi mãi – rồi ông cũng đứng dậy – Người
anh em thân mến, anh còn chưa ra đi nhưng tôi đã cảm thấy khá cô quạnh
rồi! Khi anh đã đi xa hàng trăm lý, anh hãy nhớ đến Ông Lười này đang bị
cầm tù ở kinh đô như một chú cọp trong chuồng. Từ nay tôi sẽ thưởng trà
và tranh luận về y thuật với ai đây?
Ngập tràn cảm xúc và bối rối, họ chia tay nhau. Thầy thuốc Châu tin chắc
rằng họ sẽ gặp lại nhau nay mai, còn lương y Lê Hữu Trác thì chắc chắn
rằng họ không bao giờ còn thấy nhau ở đời này nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.