LÃN ÔNG - Trang 227

lên chiếc thuyền buồm. Ngồi nấp dưới mái lá, ông cảm thấy chiếc thuyền
đang xa bờ. rồi ông cũng không hay biết được chút gì về những nơi nào,
trên những hồ nào, sông lớn sông nhỏ nào mà ông đang lướt qua. Ông nghĩ
đến vị ấu Chúa mà ông không bao giờ được thấy lại nữa, nghĩ đến cô Lan
và Soạn mà ông không chắc gì sẽ gặp lại được. rồi họ sẽ ra sao đây? Trong
nỗi buồn, ông không ngừng tự dằn vặt mình nhưng không ai có thể trả lời
những câu hỏi hay chia sẻ với ông nỗi đau buồn này.
Khi tưởng rằng mọi hy vọng đã tiêu tan thì chiếc thuyền buồm cập bến và
neo lại.
Một trong những nội thị lái thuyền nói:
- Xin đi theo chúng tôi! – và anh ta giúp ông lên bộ.
Vùng đất này rất hoang vắng. Ngôi nhà nghiêng nghiêng có hàng rào tre
còi cọc bao quanh đó hình như là một ngôi đền bỏ hoang. Họ đến đây làm
gì? Cánh cửa ngôi đền có trục đẩy vừa mở ra, vị lương y reo lên cười khoái
trá.
Ông cất tiếng, giọng tràn nước mắt:
- Ôi! Đây rồi! tất cả đã ở đây rồi!
Thật thế, trước mặt ông, quanh vị Quận hầu có cô hầu Lan, Soạn, cậu đầy
tớ nhỏ đặc trách về thuốc men và cả các học trò nữa, Tống Thuần – Anh
Cả, Sứ Hoa kiều, Thuỵ Anh Bướng Bỉnh, cả Nam Sơn Kiên quyết, rồi cả
Tử Hư nổi hay nổi nóng, có cả Khâm và Tài nữa.
Soạn nói to:
- Thưa cụ, giờ phút bao lâu mong đợi trở về Nghệ Anh của cụ đã
đến…
Cách đó không xa, các rương hòm, túi nải đã được chất thành đống.

Cùng lúc ấy trong chùa Khán Sơn, Bằng Vũ bảnh trai nói với đám lính đã
kéo đến khá đông.
- Tất cả chúng ta đều luôn trung thành và từ hai trăm năm nay, những
binh lính miền Thanh Nghệ này đều luôn luôn là nanh vuốt, ruột gan của
gia đình nhà Chúa. Bởi vì chúng ta đã có sự tán đồng của Thế tử Trịnh
Khải và tất cả binh sĩ đã đồng lòng, bây giờ chúng ta chỉ đợi cho xong tuần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.