Khi Jodie kéo cái thắng tay và gọi chúng tôi vào làm việc, tôi liền nhảy
xuống mở cánh cửa bên hông để lấy túi đồ cấp cứu. Bên dưới các bậc cửa
và trên bãi cỏ đẫm sương là một người đàn ông trung niên nằm co ro im
lặng, trong thoáng chốc, tôi đã có thể thấy rằng mặc dù có lẽ bị gãy xương
đòn, ông ta vẫn không phải là người thuộc trách nhiệm của chúng tôi. Thế
nên tôi để mặc ông ta cho Jodie và tiếp tục bước vào nơi khung cửa tự giới
thiệu.
Trong phòng khách có hai đứa con gái tuổi mới lớn đang lui cui ở hai
đầu cái trường kỷ bằng da.
- Trên kia à? - Tôi hỏi.
Một đứa chỉ lên mà chẳng buồn ngước đầu dậy, và tôi biết ngay rằng
nhiệm vụ của mình chỉ là gói ghém và đưa đi thôi. Thường ngày nhìn thấy
bộ sắc phục thì chúng vui mừng hi vọng, nhưng chẳng một đứa nào thèm
liếc nhìn tôi.
Tìm phòng ngủ không khó. Ngoài hiên có một vũng nôn. Những mảnh
gỗ vụn. Tôi bước qua cái cửa bị gãy và nhìn thấy người mẹ nơi chiếc
giường có đứa con trai đang nằm, và trong khi tự giới thiệu, tôi đã hiểu hết
tất cả. Căn phòng xông lên mùi nước tiểu với mùi thuốc sát trùng, có thể
thấy rõ là bà ta đã cắt dây đem đứa con trai xuống, thay đồ cho nó và sửa
soạn cho thật tươm tất.
Tôi lách vào bên bà ta và làm công việc của mình, nhưng đứa con trai đã
chết. Nó vào khoảng mười bảy tuổi.
Có dấu dây buộc trên cổ và nhiều vết bầm trước đó xung quanh. Dù tôi
chỉ khám lấy lệ nhưng tôi thấy bà vẫn vuốt ve mái tóc đen xoắn của đứa con
trai. Một đứa con trai khôi ngô. Bà đã tắm rửa cho nó. Mình nó thơm mùi
xà phòng Pears và mùi quần áo mới ủi. Tôi hỏi tên bà, tên cậu con trai, bà
nói tên bà là June, còn đứa con trai là Aaron.