LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1112

người sống nội tâm, lúc này xúc cảnh sinh tình, đột nhiên bộc phát ra sự
buồn bực trong lòng cũng là chuyện bình thường, ai nói rằng ca khóc kiêu
ngạo chỉ là quyền lợi của nam tử?

Trương Nguyên giữ im lặng, khom người trên mặt đất tìm một hồi, tìm

được một ngọn măng nhọn chồi lên khỏi mặt đất, hắn đứng lên nói:

- Sư muội, là cây măng này làm trượt chân muội, chúng ta sẽ đào nó

lên, mang về ăn báo thù rửa hận.

Hắn bảo thuyền nương đi mang chiếc cuốc ngắn trên thuyền tới.

Vương Anh Tư cười một tiếng, dùng khăn lụa lau khô nước mắt, nói:

- Giới Tử sư huynh chớ chê cười muội.

Trương Nguyên nói:

- Sao thế được, ta cũng cảm thấy rất tiếc.

Vương Anh Tư liền nói:

- Vậy thì sư huynh có thể nghĩ cách giúp muội để muội tham gia khoa

cử có được không, sư huynh luôn nghĩ ra biện pháp mà.

Trương Nguyên vội vàng lắc đầu nói:

- Việc này ta thực sự lực bất tòng tâm, sư muội chắc chắn cũng biết rằng

long môn trường thi kiểm tra cơ thể gắt gao lắm.

Vương Anh Tư sắc mặt ửng đỏ, nói:

- Hối lộ một chút những viên quan nhỏ, thế nào?

Trương Nguyên nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.