LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 112

Bỗng nhiên, “xoẹt” một cái, đến từ xa, tựa như một bày vịt trên cát kéo

tới, trận mưa to đổ ào xuống, con sông Đầu Lao vốn dĩ trầm lặng như tờ,
thoáng chốc đã sôi động hẳn lên, cứ như một con tiềm long ẩn mình dưới
mặt đất, lắc đầu nguẩy đuôi bắt đầu trổi dậy.

Vũ Lăng hạ giọng nói:

- Thiếu Gia, nơi này không thể ở lâu được, thủy triều sắp dâng lên rồi ạ.

Trương Ngạc nói:

- Không được, thắp đèn chiến đêm cũng phải đánh hết ván cờ này.

Trương Nguyên lèo nhèo với tên điên Trương Ngạc này, liền nói:

- Tam huynh, các người là mấy người chiến một mình đệ đấy.

Trương Ngạc không lên tiếng, nghe thấy có một tên khác cười rộ lên,

người này nói:

- Giới Tử, đúng là ba ngày không gặp, mở rộng tầm mắt nha, từ lúc nào

mà ngươi học được tay nghề đánh cờ giỏi như vậy, e rằng ngay cả ta cũng
không phải đối thủ của ngươi.

Trương Nguyên xoay người lại, sau khi trời mưa, bầu trời tỏ hơn một

chút, thấy có hai người bên cạnh Trương Ngạc có hai người đang đứng,
một là thanh kỹ Phan Tiểu Phi, người còn lại là một thiếu niên mắt thanh
mày tú tầm 16, 17 tuổi, thân hình bình thường, song quyền hơi nhô, cằm
hơi nhọn, mắt cực kỳ có thần.

- A, là đại huynh Tông Tử.

Vị đại huynh Tông tử này không xuất hiện, Trương Nguyên cũng chưa

kịp nhớ ra, lúc này lại xuất hiện ở trúc đình, ký ức hai thế giới của Trương
Nguyên đột nhiên giao thoa, Trương Đại Trương Tông Tử, Đại gia tiểu văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.