LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1247

không hắn sẽ vui đến chết đi được. Ừm, vô cùng vui sướng, trong chốc lát
mà vui sướng quá cũng không tốt, niềm vui thì phải từ từ tận hưởng.

Đèn đom đóm, “Xuân Thu chế nghĩa”, tắt nến lên giường, ánh sao chiếu

vào phòng, cứ thế một đêm lại trôi qua rồi.

Ngày hôm sau Trương Nguyên dậy rất sớm, rửa mặt sạch sẽ, đi đến bến

tàu dưới chân núi đã thấy Thương Đạm Nhiên và tiểu tì Vân Cẩm đang
xuống thuyền lên bờ. Trong tay tiểu tì Vân Cẩm đang cầm một túi lưới,
trong túi đó là một quả bóng tám mảnh may bằng da trâu, đây chính là
bóng đá.

Trương Nguyên vui vẻ nói:

- Vân Cẩm cũng không quên mang cầu đến đấy nhỉ.

Tiểu tì Vân Cẩm nói:

- Tiểu tì suýt thì quên mất, may mà tiểu thư nhắc nhở.

Thương Đạm Nhiên mỉm cười, lấy ra từ trong ống tay áo một phong

thư, nói với Trương Nguyên:

- Xin mời Trương công tử xem, đây là thư Cảnh Huy viết, hôm qua

thiếp quên mang đến cho chàng, Tiểu Huy vẫn chưa biết viết tiểu Khải, nên
dùng kiểu chữĐại tự, viết được năm trang.

Trương Nguyên vừa chậm rãi lên núi vừa xem thư của Cảnh Huy. Thư

này là sau khi Cảnh Huy đến kinh thành viết cho tiểu cô cô Thương Đạm
Nhiên, chủ yếu là kể về quãng đường vào kinh của nàng, thúc phụ, mẫu
thân và tỷ tỷ. Đoạn hành trình ở Hàng Châu là viết nhiều nhất, viết rất
nhiều về Trương công tử như thế nào, Trương Nguyên xem thư, mỉm cười.
Cảnh Huy đáng yêu hoạt bát, khuôn mặt ngây ngô trẻ con đó dường như
đang phảng phất ngay trước mắt hắn, nàng khanh khách cười nói với hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.