LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 127

lượn theo sườn núi, biến thiên theo vạn vật ta cũng không hay không biết.
Cái ta biết được, chỉ là ý thơ ta còn tiếp tục ta tiếp tục, ý thơ ta dừng ta lại
dừng.

Trương Nguyên gật đầu đồng ý, nghĩ thầm:

-Đây là lời trong sách <Văn Thuyết > của Tô Thức, đương nhiên là văn

luận tuyệt hay, ha ha, ta coi như đã hiểu được Từ Văn Trường, Trần Kế
Nho, Trương Tông Tử vì sao đã thi nhiều lần nhưng không đậu rồi, quy củ
của văn bát cổ rất nhiều, người tài tình quá, viết văn tuông trào như vạn con
suối, cuồn cuộn ồ ồ, chắc chắn muốn phá vỡ sự trói buộc của văn bát cổ,
thế thì đã phá cách rồi, quan khảo thí phải chấm theo quy tắc nên dĩ nhiên
ngươi không thể trúng tuyển.

Lại nghe Trương Ngạc nói:

-Văn thời này cũng có người làm rất tốt, Vương Quý Trọng, Lưu Khải

Đông đều là bậc thầy về văn bát cổ, với những áng văn đặc sắc đi kèm các
quy củ, hai người họ đều đã đậu tiến sĩ.

Trương Nguyên hỏi:

-Vương Quý Trọng chính làVương Tư Nhâm phải không, vậy Lưu Khải

Đông là ai?

Vương Tư Nhâm cũng là người Thiệu Hưng, cao ngạo nhưng cương

trực, rộng lượng và hài hước, Lỗ Tấn đã từng trích dẫn câu danh ngôn của
người đồng hương này: “ Hội Kê là quê hương báo thù rửa nhục, là nơi che
giấu tiếp nhận những dơ bẩn”, về phần Lưu Khải Đông, Trương Nguyên
không nhớ ra đó là ai?

Trương Ngạc nói:

-Lưu Khải Đông là Lưu Tông Chu, thuộc giới cổ hủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.