LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 134

không có gì là khoa trương, so với đời sau của hắn, hắn đã trải qua kỳ thi
đại học còn khốc liệt hơn.

Làm sao bây giờ, ngồi ăn rồi chờ chết cũng giống như là một cách để

sống, Trương Ngạc có thể sống như thế, hắn thì không thể, sau ba mươi
năm người Hồ sang sông, những ngày tháng bị cạo trọc đầu để một bím dài
không phải dễ sống như vậy đâu, Vương Tư Nhâm tuyệt thực chết đi, Lưu
Tông Chu cũng tuyệt thực qua đời, Trương Đại muốn làm trung thần nhưng
chém đầu thì sợ đau, tuyệt thực thì sợ đói, trốn vào núi sâu sống tạm.

Ánh nắng chiều ở phía chân trời dần dần mờ đi, nước sông Đầu Lao ồn

ào gần đây cũng vội yên tĩnh lại một tí, hoàng hôn buông xuống.

Trương Nguyên nhẹ nhàng đá một cục gạch dưới chân về phía sông Đầu

Lao, bọt nước cũng không tóe lên một đóa, đột nhiên quát to lên một tiếng:

-Thỏ con, hãy đợi đấy!

Phía sau cũng đột nhiên phát ra một giọng nói:

-Thiếu gia gọi tiểu tỳ hả?

Trương Nguyên quay người lại thấy tiểu nha đầu Thỏ Đình đứng bên

cửa hậu viên, hai con mắt mở to nhìn hắn, hai cái búi tóc trên đầu của tiểu
nha đầu còn vểnh lên hai đoạn bím tóc nhọn, rất giống hai cái tai của con
thỏ.

Trương Nguyên cười và nói:

-Không gọi nàng, ta nhìn thấy một con thỏ hoang chạy ở bờ bên kia.

-Hả, có thỏ hoang à, ở đâu vậy?

Tiểu nha đầu liền lanh lẹ đứng lên, chạy tới kế bên Trương Nguyên,

rướn cổ nhìn xung quanh bờ bên kia nhưng làm gì có con thỏ hoang nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.