LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1484

Vương Anh Tư gọi hắn là sư huynh, chùa Hạnh Hoa ở gần bên trái,

Trương Nguyên cảm thấy cả người mình trống rỗng, rất có thiền ý.

Vương Anh Tư cười nói:

- Sư huynh nói lời này rất có vần, giống như ‘bán khuyết hoán khê sa’.

Giới Tử sư huynh, huynh có khả năng nghe nhớ rất tốt, những âm thanh
huynh vừa nghe thấy độ mấy năm nữa huynh còn nhớ không?

Tâm Trương Nguyên lúc này rất tĩnh, đang mênh mông bát ngát tận đâu

đâu, nói:

- Nhiều năm sau này, nếu có người nhắc thì ta sẽ nhớ, nếu không có ai

nói, vô duyên vô cớ thì khó mà nhớ được.

Vương Anh Tư “ừ” một tiếng nói:

- Người khéo léo thì phải làm nhiều mà người có trí tuệ thì lo nghĩ. Sư

huynh là người có tham vọng, có quá nhiều việc, e rằng sau này khó mà
nhớ nổi giờ khắc này, để muội nhớ giúp huynh.

Không biết tại sao, trong lòng Trương Nguyên lập tức hiện lên hình ảnh

năm ngoái ở rừng trúc Tị Viên, Vương Anh Tư ôm cây trúc khóc lớn. Bây
giờ Anh Tư sư muội bình thản nói rằng nàng đã dứt bỏ ý muốn làm nữ
trạng nguyên, nhưng lại càng khiến người khác động lòng, Vương Anh Tư
nói:

- Muội biết sư huynh có chí lớn, bây giờ đã có công danh tú tài, như

giao long ra biển lớn, không ở lại thành Sơn Âm lâu nữa, sau này gặp sư
huynh cũng khó, đúng là buồn quá.

Vương Anh Tư rất thẳng thắn, trong lòng nàng nghĩ như vậy nên cảm

thấy phải nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.