LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1597

như có thể lạm quyền đôi chút. Tên môn khách Bặc Thế Trình của nhà họ
Đổng đứng ở một bên, nhìn đồng bọn bị đánh đòn mà tâm hồn khiếp đảm,
nghe tiếng gậy giơ lên nện xuống cùng với tiếng kêu rên đau đớn mà mặt
vàng như nghệ. Lúc này gã cảm thấy mình may mắn, nhờ có chiếc khăn vải
trên đầu (dấu hiệu của học trò) mà tránh được bốn mươi trượng này. Hồi
trước bọn chúng cũng từng đến đòi nợ mấy lần, Lục thị đều là đóng chặn
cửa lớn nhượng bộ, chẳng ngờ chuyến đi lần này lại bi thảm đến vậy, Bặc
Thế Trình nghĩ thầm trong bụng: “Ta phải nhanh chóng trở về gặp Nhị
công tử mới được, tên Trương Nguyên đến Thanh Phổ rồi, hắn vừa đến là
chống đối với Đổng thị ngay”.

Bốn mươi trượng chắc nịch giáng xuống, người nào kẻ nấy nở hoa trên

mông. Đám gia nô Đổng thị và mấy tên du côn này lúc trước đã bị đánh
cho một trận ở trước cửa Lục phủ rồi, bây giờ lại bị đánh thêm bốn mươi
trượng, có mấy tên trong số đó bị đánh đến gần chết rồi.

Vương Thiện Kế ra lệnh cho đội trưởng Đặng dẫn theo mấy sai dịch, áp

giải mười hai tên này ra bến tàu Đại Hoàng Phổ, để bọn chúng về Hoa
Đình, tới bến tàu Thành Nam thì lại thấy Trương Ngạc dẫn theo chừng
mười tên gia nô tráng kiện đứng đợi ở đó, gã nói:

- Đợi đã, còn có một tên chưa bị đánh đòn, sao có thể buông tha được.

Bặc Thế Trình vừa nghe là biết nhắm vào mình, miệng lưỡi lắp bắp nói:

- Ta có công danh sinh đồ, ta có công danh sinh đồ.

Đội trưởng Đặng ngăn lại nói:

- Trương công tử, huyện tôn đã có phán quyết, không được sử dụng tư

hình nữa.

Trương Ngạc trừng mắt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.