LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 177

của Hước Am lại linh động nhiều vẻ, khoanh tròn bát cổ ở bên trọng,
nghiêng có thể tài tình bật ra, là đệ nhất nhân hai trăm năm nay.

Trương Nguyên quỳ xuống bái sư, Vương Tư Nhâm lại đỡ lấy hắn, cười

nói:

-Văn bát cổ của ta học chưa đến chốn, người học ta sẽ không thành, bản

thân mình cũng không biết năm đó làm sao lại thành, là may mắn, may
mắn!

Trương Nhữ Lâm cười to, luôn miệng nói:

-Hước Am, ngươi quá khiêm nhường rồi, không chịu dạy hắn thì thôi,

sao lấy mình ra để đùa cợt.

Vương Tư Nhâm nói:

-Có cười thì cười mình, cười người khác, đó là khinh bạc rồi.

Trương Nhữ Lâm khoát tay với Trương Nguyên, ra hiệu hắn có thể đi

được rồi. Vương Tư Nhâm này có suy nghĩ vượt qua phép tắc không thích
hợp cho thiếu niên nghe nhiều.

Trương Nguyên ra khỏi Thọ Hoa Đường, quay lại nhìn cũng vừa lúc

thiếu niên tuấn tú kia đang nhìn về phía hắn, nhất định là nhìn chăm chú
vào tấm lưng hắn lâu rồi, hắn liền vẫy tay với thiếu niên kia..

Thiếu niên sửng sốt, do dự một chút rồi đi tới, chắp tay hỏi:

-Chuyện gì?

Trương Nguyên cũng chắp tay nói:

-Còn chưa hỏi tôn tính đại danh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.