LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1795

Người quen cũ của Trần Kế Nho còn kể lại chuyện hôm qua cùng với

chuyện nửa đêm Đổng Kỳ Xương phóng hỏa đốt nhà hòng vu oan cho chư
sinh một cách rành rọt. Trong lúc người đó kể có đến vài người bước tới
vây quanh, bọn họ đều mắng nhiếc Đổng Kỳ Xương, yêu cầu Mi công
không nên qua lại với tên ác quan đó nữa, phải cắt đứt mọi quan hệ mới
đúng, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Mi công.

Trần Kế Nho thản nhiên nói:

- Tình bạn hơn bốn mươi năm, sao lại không đi thăm hỏi cơ chứ?

Biểu ý cho mọi người giãn ra, Trần Kế Nho đi ra khỏi đám đông, người

hầu đằng sau dắt con nai sừng tấm, và còn cả mấy người Vương Vi cũng đi
theo đằng sau.

Đến trước cửa Đổng phủ, chỉ nhìn thấy cửa đóng chặt, gõ cửa một hồi

cũng không có người ra mở cửa. Trần Kế Nho đi đi lại lại trước cửa không
chịu về, miệng nói nhỏ:

Hiểu giác hàn thanh tán liễu đê, Thiên lâm tuyết sắc áp chi đê.

Hành nhân bất đáo hàm đan đạo, Nhất chủng yên sương dã tự mê (Tạm

dịch: Tiếng kèn báo sáng vọng bờ đê đầy liễu. Nghìn cây tuyết trắng nặng
trĩu cành. Người đi không đến Hàm Đan đạo, Một làn khói trắng cũng làm
người tự say.) Vương Vi biết đó chính là đề họa thơ của Đổng Kỳ Xương,
cô có thể cảm nhận được thương cảm của Mi công. Mi công và Đổng Kỳ
Xương đã là bạn thư họa, bạn thư pháp hơn bốn mươi năm, hôm nay đột
nhiên biết được nhưng hành động ác độc của Đổng Kỳ Xương nhiều như
vậy, đó rốt cục là do đám người Trương Nguyên bày đặt hãm hại, hay thực
chất Đổng Kỳ Xương là con người như vậy? Hoặc giống như Trương
Nguyên đã nói trong “Thư họa khó luận tiếng lòng”, trong thư họa là một
Đổng Kỳ Xương, tham tài háo sắc, tâm địa bất lương lại là một Đổng Kỳ
Xương khác, có thật là như vậy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.