LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1796

Một hồi lâu, Trần Kế Nho cưỡi lên lưng con nai rồi nói:

- Về thôi.

Con nai đi được vài bước, Trần Kế Nho ngoái đầu hỏi Vương Vi:

- Vương Vi, con có cần ngồi kiệu không?

- Không cần, chân của đệ tử rất khỏe.

Vương Vi đi nhanh vài bước, đi bên cạnh con nai.

Toán người rời khỏi huyện thành Hoa Đình, chậm rãi đi theo hướng

Đông Xa Sơn, Trần Kế Nho ngồi trên lưng con nai yên lặng không nói,
Vương Vi cuối cùng không kìm nổi nữa, bèn hỏi:

- Đổng Hàn lâm mắc phải nạn này, Mi công thấy thế nào?

Trần Kế Nho không đáp, đợi một lát mới từ tứ nói:

- Nhược phi bễ nghễ càn khôn, Định thị lưu liên quang ảnh, Bán biều

bạch tửu sơ tỉnh, Nhất cuốn hoàng đình cao chẩm.

Vương Vi trộm làm cái mặt xấu, trong lòng nghĩ: “Mi công đây là suy

nghĩ mọi bề mà nói giúp lão, nhưng Mi công không đấu tranh cho Đổng
Hàn lâm, có lẽ là Mi công cũng nhận định rằng Đổng Hàn lâm thật có điều
sai trái, chỉ là vì nghĩa tình bạn bè mà không bình luận thôi.”

Xa Sơn đã hiện ra trước mắt, Trần Kế Nho thở phào nhẹ nhõm hỏi:

- Vương quan, tên Trương Nguyên đó xem chừng đã giải quyết xong

mọi việc, tới đây sẽ tới Quốc Tử Giám ở Nam Kinh, con có còn muốn đi
cùng hắn không?

Vương Vi sắc mặt ửng hồng, diễm lệ như hoa đào nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.