LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1797

- Mi công đang nói gì vậy, đệ tử chỉ là ngồi cùng thuyền thôi, làm gì có

chuyện đi cùng hắn ta.

Trần Kế Nho nói:

- Trương Nguyên người này tâm cơ khó lường, tuổi còn nhỏ nhưng đã

tàn nhẫn như vậy, không cùng một đường với chúng ta, đạo bất đồng bất
tương vi mưu. Vương Vi con không nên bị cuốn vào, đó đối với con là họa
phi phúc, con là đứa con gái, hãy luyện cho thành thạo cầm kỳ thi họa rồi
tìm một người hiền lành mà kết tóc xe duyên, cuộc đời như vậy là đủ đầy.

Vương Vi cúi đầu “Vâng” một tiếng, nhưng trong lòng lại không nghĩ

như vậy.

Sáng sớm khi Trần Kế Nho và Vương Vi đến Hoa Đình, Trương

Nguyên vẫn còn nằm ngáy khò khò ở khách điếm Vũ Hạc, hắn thực sự đã
quá mệt mỏi. Hắn lo lắng suốt một ngày đêm, đến tận bây giờ mới có thể
yên lòng ngủ ngon, tiếng pháo khi xa khi gần cũng khó mà đánh thức được.
Đa phần dân chúng đều hùa theo, có nhà đốt pháo chúc mừng cha con
Đổng thị rớt đài, thấy vậy các nhà lân cận cũng nháo nhào bắt chước, tựa
như khắp nơi đều giẫm đạp những tấm biển do Đổng Kỳ Xương viết.
Phong khí hôm nay chính là phải đốt pháo như đón giao thừa, song tình
cảnh hỗn loạn bát nháo đó không liên quan gì đến Trương Nguyên. Hắn
đang đắm chìm trong mộng đẹp, tiếng pháo dẫn dắt hắn trở về thời thơ ấu,
hình bóng người thân qua lại như đèn kéo quân. Ký ức hai kiếp tuy giao
hòa lẫn lộn nhưng bầu không khí ấm áp, háo hức chờ đợi đó không hề có
chút khác biệt, vì vậy hắn ngủ rất bình yên.

Mục Chân Chân không quen ngủ ban ngày, nàng chỉ ngủ hơn một canh

giờ thì đã tỉnh giấc. Lúc này là cuối giờ Thìn, mặt trời đỏ treo cao trên đỉnh,
trong khách điếm lại vắng tanh không ai qua lại, chư sinh và kẻ hầu của họ
vẫn còn an giấc nồng. Khách điếm Vũ Hạc đã được ba huynh đệ Trương thị
bao hết, vì vậy không có ai khác bước vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.