LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1870

- Trương tướng công nếu nói như thế, chắc là làm thơ còn hơn Chung,

Đàm rồi, tiểu nữ tử cũng muốn lãnh giáo.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

- Nếu ta đi tửu lầu dùng cơm, ngại rượu và đồ ăn không tốt, chủ quán

nói Trương tướng công nếu nói như thế, vậy chắc tay nghề làm bếp còn hơn
tại hạ, tại hạ muốn thỉnh giáo —— ta đây nên làm thế nào cho phải?

Trương Đại, Trương Ngạc cười rộ, nữ nhân Vương Vi cũng lấy tay che

miệng, cười không nổi, lại nói:

- Hai vị Trương tướng công đều là cãi chày cãi cối, cưỡng từ đoạt lý!

Trương Nguyên nói:

- Ta mặc dù không am hiểu làm thơ, nhưng rất có mắt thưởng thức cùng

xem xét, Chung, Đàm lấy thơ để đề xuống nội tâm, uốn cong thành thẳng,
siêu tục, tịch mịch, làm cho người ta khó hiểu, rất nhiều thơ của họ chỉ có
hai người họ xem hiểu, chỉ có thể hiểu tình cảnh lại không thể biểu đại, đây
là sự cố tâm không ứng với thơ.

Trương Nguyên phê bình Chung, Đàm như vậy khiến Vương Vi cảm

thấy có phần không phục, nhưng lời của Trương Nguyên rất có kiến giải, ít
nhất là có đọc qua thơ của Chung, Đàm mới có thể nói ra những lời này,
ngân nga ngâm: “Lạc nguyệt hạ sơn kính, thảo đường nhân vị quy. Thế
trùng khấp lương lộ, ly khuyển phệ tàn huy. Sương tĩnh nguyệt du kiểu, yên
sinh khư canh vi. Nhập thu tri kỷ nhật, lân xử sổ thanh hi (*) —— thơ như
vậy đặt vào Vãn Đường, há lại thua Lưu Trường Khanh, Tiền Khởi?

(*) BTV tạm dịch:

Mặt trời lặn sau núi, nhà cỏ người chưa về Tiếng trùng nghe hiu quạnh,

chó sủa ánh chiều tàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.