nhìn chăm chú nàng, nhưng rõ ràng không giống với ánh mắt của Trương
Đại và Trương Ngạc. Hai người này đối với nàng là nhìn chăm chú, Trương
Nguyên là mang theo ý tứ cười cùng thưởng thức, dường như đang xem cái
gì đó. Vương Vi thầm nghĩ:
“Có lần Mi Công luận thơ, phân ra làm nơi đó có ta và nơi đó không có
ta, luận nhân cũng giống vậy, Trương Nguyên chính là từng giây từng phút
‘có ta’ có sự tự chủ rất mạnh, không dễ dàng liền bị mê hoặc. Người như
vậy lấy mình làm trung tâm, lòng dạ rất sâu, xem hắn kích động chư sinh
đấu Đổng Hàn Lâm, có thể lông tóc không tổn hao gì mà nghênh ngang rời
đi, đã có hể biết hắn đa mưu túc trí rồi. Đây thật sự là thư sinh mười bảy
tuổi lần đầu trải qua thế sự sao?
Đây là Vương Vi phán đoán dựa theo tính tình Trương Nguyên, mà
Trương Nguyên mới vừa rồi ngẫu nhiên lộ ra một tia tình ý lại làm cho
Vương Vi hơi có chút kinh ngạc và mừng thầm, thầm nghĩ:
“Ngươi chung quy không phải Liễu Hạ Huệ nha, vẫn là phàm phu tục
tử, cái này rất tốt.”
Thời gian Vương Vi quan sát Trương Nguyên có chút hơi lâu, Trương
Ngạc trách móc:
- Oa, đây là ý tứ gì, hai người các ngươi cứ như vậy ẩn tình nhìn nhau!
Trương Nguyên cười nói:
- Không nói về thơ nữa, mọi người chơi cờ đi.
Trương Ngạc sớm đã không kiên nhẫn đối với việc đàm thơ luận phú
được nữa rồi, liền nói:
- Tốt lắm, đàm thơ cũng nói đủ rồi, không bằng chơi cờ, không bằng
chơi cờ.