LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1881

“Như hà cố nhân ảnh, canh tác sương thiên biệt, thị tịch đăng ngoại cúc,

đồng tâm chiếu trì mộ”, Nàng cảm thấy thật thanh nhã vui vẻ, nàng thấy lời
phê bình trước đây của Trương Nguyên đối với Chung Tinh là không đúng,
nên rất muốn tranh cãi với Trương Nguyên một phen.

Sau giờ ngọ, thời gian trôi thật chậm rãi. Thuyền neo lại dưới bóng cây

liễu bên sông, gió thổi trên mặt nước nên cũng không hề cảm thấy nóng
bức. Trên thuyền ngoài hai người phu chèo thuyền ở lại trông coi và bốn
người của nhóm Vương Vi ra, những người khác đều đã lên bờ để dùng
bữa.

Vương Vi đọc một bài thơ, ngẫm nghĩ một lát, nhìn lên cành liễu rũ

bóng bên bờ hồ, khẽ chạm vào mặt nước, rất là thanh tĩnh, nhưng lại chợt
có hai chú ve kêu lên, huyên náo không ngừng. Vương Vi đặt cuốn thơ
trong tay xuống, nói:

- Tiết Đồng, lấy cây ná tới đây.

Tiết Đồng chính là tiểu đồng tóc dài có nốt ruồi ở giữa lông mày, vội đi

lấy một cây ná gân trâu mang tới, ngoài ra còn có cả một túi đựng những
viên đá nhỏ đã được lựa chọn kỹ càng, rồi đưa tới trước mặt Vương Vi.
Vương Vi nhằm thẳng về phía chú ve đang kêu trên cành liễu, tiếng bắn ná
vừa vang lên thì tiếng ve kia đột nhiên im bặt, lá liễu rơi lả tả, một chú ve
đen rơi xuống mặt đất bên bờ hồ, giãy lên vài cái rồi bất động.

Còn một chú ve nữa, có lẽ đã bị kỹ thuật bắn của nữ lang này dọa cho

khiếp sợ, liền im bặt, không hề kêu nữa.

Tiết Đồng khen:

- Vi Cô bắn chuẩn quá.

Vương Vi trao lại ná cho Tiết Đồng, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.