LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1901

- Vương Vi cô, ra ngắm sao nào!

Lớn tiếng gọi Vương Vi cô như vậy thật không ra làm sao, Trương

Nguyên biết tam huynh đã uống say là thích hát, liền nói:

- Tam huynh, hát bài <Đơn đao hội> đi.

- Không.

Trương Ngạc từ chối, nói:

- Hôm nay không hát <Đơn đao hội>, phải hát <Tây sương ký> Nói rồi

gã ngồi ngay mui thuyền, tay vỗ vào mạn thuyền, hát rống lên:

“Mắt đói nhìn xuyên thấu hết, miệng thèm tứa nước miếng không buồn

nuốt, bệnh tương tư thấu cả vào xương tủy ta, ánh mắt đẹp kia khẽ liếc,
đừng nói là tiểu sinh, chứ ngay cả người sắt đá cũng phải lụy tình. Gần hiên
đình, hoa liễu tranh nhau khoe sắc. Cảnh xuân ngay trước mắt, sao người
ngọc không màng, tòa Phạm Hoàng cung cứ ngỡ là Vũ Lăng nguyên…”

Trương Đại cũng hứng trí hát:

“Rồi sau này đóa hoa đẹp đơn côi, trái anh đào dần nhạt phai hương sắc,

mối tương tư này có từ khi nào nhỉ? Mê đắm chìm sâu như biển đen, trắng
xóa mênh mang như mặt đất, xanh thăm thẳm như bầu trời; ngước lên nhìn
cao như Thái Hành sơn, tâm tư sâu thẳm như biển Đông, độc hại đến thế
này sao…”

Trương Nguyên đứng bên cạnh không nhịn được cười, đại huynh và tam

huynh đang kể ra nỗi khổ tương tư đây mà. Vương Vi ở cùng thuyền khiến
cho hai tộc huynh của ta mê đến thất điên bát đảo, phiền phức rồi, hồng
nhan gây họa sao?

Chợt nghe thấy Trương Ngạc kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.