LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 1993

- Cô ta kia là người vô tình vô nghĩa, Phùng huynh lưu luyến làm gì, cứ

để cho cô ta theo gã thương nhân đó đi.

Phùng Mộng Long nói:

- Việc này cũng không phải là chủ ý của Tuệ Khanh. Hẳn là do bị tú bà

bức bách.

Mặc dù gia cảnh của Phùng Mộng Long cũng xem như khá giả, nhưng

một ngàn sáu trăm lượng bạc không phải là con số nhỏ, trong lúc cấp bách
cũng khó góp đủ. Hơn nữa, cho dù là gom đủ bạc, cũng rất khó tranh đua
với thương nhân Vu Hồ. Đến lúc đó, thương nhân kia sẽ nâng số bạc chuộc
thân lên hai ngàn lượng, thậm chí là ba ngàn lượng, nhất định là Phùng
Mộng Long không tranh được.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

- Phùng Mộng Long viết tiểu thuyết cơ trí chồng chất, sau lại còn biên

soạn “Trí nang”, như thế nào mà lại nước đến chân hết đường xoay xở. Có
người giỏi thực tiễn, có người lại giỏi lý luận suông.

Nghĩ vậy, Trương Nguyên bèn nói:

- Phùng huynh đừng vội. Hầu Tuệ Khanh còn có ở Lưu Phương Quán

hay không? Nếu đã bị thương nhân Vu Hồ kia đưa đi, vậy thì tại hạ cũng
lực bất tòng tâm. Phùng huynh cũng chỉ có thể trách mình vô duyên. Còn
nếu cô ta vẫn còn ở Lưu Phương Quán, Phùng huynh cứ yên tâm, tại hạ
nguyện giúp huynh và Hầu Tuệ Khanh kết thành mối lương duyên này. Số
tiền chuộc thân kia cũng sẽ không nhiều, chính là tám trăm lượng.

Phùng Mộng Long mừng rỡ, chắp tay nói:

- Nếu được như thế, cả đời này tại hạ nguyện cảm tạ ơn đức của công

tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.