LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 2020

buổi trưa ngày mười lăm tháng sáu, thuyền đã đến Đông Thủy quan ở ngoại
thành Nam Kinh, qua quan thì đến Thập Lý Tần Hoài.

Lãng thuyền xuôi sông, hai bên bờ nhà cửa sát rạt. Nữ lang Vương Vi

nghiễm nhiên trở thành mỹ nhân dẫn đường, đầu đội nón trúc rộng vành
che đi nắng cháy trưa chiều. Nàng đứng ở đầu thuyền chỉ phong cảnh hai
bên sông, nói:

- Tên cổ của Kim Lăng là Giai Lệ Địa, áo mũ văn vật thịnh ở Giang

Nam, văn chương phong lưu thịnh khắp nước, suối trong Bạch Hạ (tên gọi
khác của Nam Kinh), quạt tròn lá đào, tông thất vương tôn, con cháu thế
gia, mỹ nữ nhiều vô kể. Ba vị tướng công nếu nhàn rỗi, có thể tìm hiểu cố
đô lục triều ngàn năm văn hiến này… Trương Nguyên đứng cạnh Vương
Vi, lời hướng dẫn này ứng với ký ức bốn trăm năm sau, phảng phất như
mộng cũ chập chờn, vết tích khó tìm. Hắn lại nghĩ: “Ba mươi năm sau,
cảnh tượng này sẽ hóa thành cây cỏ, diệu vũ khinh ca không thể nghe, danh
hoa ngọc thảo không thể ngắm, lầu quán hóa bụi, mĩ nhân về đất, quả thực
khiến người ta đau lòng. Để giữ lại những điều tốt đẹp đó, mình phải dốc
sức ứng phó.”

Vương Vi có thể đoán ý qua vè mặt, thấy Trương Nguyên nghe nàng

giới thiệu phong cảnh Tần Hoài, tài sĩ giai nhân, phong lưu vận sự một
cách nghiêm túc, trong mắt mắt lại lộ vẻ bi thương. Nàng không khỏi cảm
thấy kì lạ, hỏi:

- Giới Tử tướng công, sao lại lộ tướng Phật tử?

Trương Nguyên vừa nghe liền cười, đầu óc trở về nhân gian, hắn nói:

- Nghe giọng nói êm tai của nàng, bất giác trầm mê, mong rằng khi ta

đầu bạc có thể quay lại Tần Hoài, phong cảnh như trước.

Vương Vi mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.