LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 2114

Xem ra đang tương tư rồi, Mục Chân Chân kia lại không hỏi, nhưng ánh
mắt kia đã nói lên điều đó, cho nên bảo Đại huynh và Giới Tử mau mau ra
an ủi.

Ngụy Đại Trung nhà nghèo, cho nên rất ghét những ai dựa vào tiền bạc

để nhập học. Ngày hôm đó lúc chạng vạng, sau khi dùng cơm ở Hội Soạn
đường trở về, nghe Trương Nguyên và Trương Đại nói giám quy bên
Trương Ngạc lỏng lẻo, bèn nói:

- Thái học là nơi bồi dưỡng nhân tài, một chữ bẻ đôi không biết mà chỉ

cần có tiền có thể áo mũ vinh danh nở mày nở mặt. Quốc Tử Giám sẽ trở
nên bại hoại như thế nào, đất nước làm sao có thể lớn mạnh được? Cũng vì
có tiền để được vào, nên học trò vào học được cũng không có cảm giác
mừng rỡ, bởi vì giám sinh bây giờ quá nhiều rồi.

Trương Nguyên im lặng, Ngụy Đại Trung nói đạo lý này không sai chút

nào. Chuyện này cũng giống như thời hiện đại sau này, chỉ cần có tiền là có
thể vào đại học. Nói đến khoa cử đời Minh Triều thì ít ra vẫn còn công
bằng hơn so với sau này một chút. Các giám sinh nạp kê mặc dù có thể làm
quan, cũng chỉ là chức quan nhỏ phẩm thấp, hơn nữa rất dễ bị các học trò
chính tông khinh thường. Khi phạm một sai lầm gì thì ngay lập tức sẽ bị
cách chức đến cùng, không có khả năng nhận chức trở lại.

Trương Nguyên cười nhạt nghĩ:

"Xã hội phát triển bốn trăm năm, mà không phát triển mạnh lên được

bao nhiêu so với nhà Minh?

Nguyễn Đại Thành xấu hổ nhìn huynh đệ Trương Nguyên nói:

- Triều đình phá lệ nhận lệ phí cũng vì ngân khố quốc gia không còn,

hoặc gặp tai họa, hoặc vì lý do nào đó nên phải làm thế.

Ngụy Đại Trung lạnh lùng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.