LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 2277

- Đại huynh, lúc đầu huynh còn lo lắng ta ở trong trường không chịu

nổi, bây giờ nhìn xem ai không chịu nổi?

Trương Đại mỉm cười nói:

- Trong vòng ba ngày mà đệ đi ra ngoài đến hai lần, không ai quản đệ.

Vũ Lăng kêu lên:

- Thiếu gia, đò đến rồi.

Có một con đò nhỏ dài tầm hai trượng từ từ lướt qua, cập vào bến Đào

Diệp Độ, có vài hành khách rời thuyền, bên này cũng có một lão già mặc
áo xám, râu tóc như tuyết, lão già chống gậy lên thuyền. Mười người bọn
Trương Nguyên cũng lên thuyền, chiếc thuyền rất đơn sơ, không có chỗ
ngồi chỉ có thể đứng, cũng may chưa đến thời gian uống hết chén trà nhỏ
đò đã sang đến bờ bên kia rồi. Trên bờ sông mưa phùn nên rất trơn, lão già
áo vải râu tóc như tuyết cũng lên bờ, cùng lúc ấy Trương Đại đứng bên
cạnh có ý muốn đưa tay dẫn lão già này lên bờ, không ngờ Trương Đại bị
lão đẩy ra nói:

- Không cần phải giúp đỡ, kẻ hèn này chỉ mới năm mươi, thân thể còn

kiện tráng chán.

Nói xong chống trượng bước nhanh về phía Nam.

Trương Ngạc trợn mắt nói:

- Lão già này thật không biết phân biệt mà, lão nói thân thể lão còn kiện

tráng sao phải chống trượng kia, tóc thì trắng phau, ta tưởng đã tám mươi
rồi cơ đấy, già rồi bày đặt tráng kiện thật là buồn cười.

Trương Đại, Trương Nguyên cười rộ.

Trương Nguyên nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.