LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 2294

Nhữ Khiêm chỉ làm cho Vương Vi kết luận một chuyện: Cái gọi danh sĩ,
phong nhã chỉ là cái áo khoác dùng để che giấu con người xấu xa mà thôi!

Trương Ngạc đứng bật lên định mắng Uông Nhữ Khiêm nhưng Trương

Nguyên ngăn lại nói:

- Tam huynh không nên chấp nhất một người như y, hãy để y cho đệ...

Nói rồi Trương Nguyên xoay người nhìn thẳng Uông Nhữ Khiêm hỏi:

-Uông tiên sinh không cảm thấy mình rất xấu xa sao? Ngươi dùng thân

phận cao thấp để mắng chửi một cô gái, ngươi không biết như vậy là hèn
kém lắm sao? Đúng vậy, con người sinh ra giàu nghèo thế nào đã được
định đoạt cả rồi, không phải mình muốn là được. Nhưng những chuyện này
chỉ là mặt ngoài của con người, không phải giàu có mà ti tiện chính là
nghèo hèn về phẩm chất sao? Uông tiên sinh tự xưng là danh sĩ mà không
biết câu nói của dân chúng hằng ngày "Mỗi người đều có thể vì thánh
hiền". Cho dù là người buôn bán nhỏ, hay là kỹ nữ, nô lệ thì cũng không
đáng khinh bằng ngươi, ngươi mang danh là một danh sĩ nhưng lại tỏ ra vui
sướng khi thấy họ gặp họa, ngươi không thấy đó là một việc đáng khinh
sao?

Cô nàng Vương Vi nước mắt tuôn tràn mi, hai mắt nàng đẫm lệ, thần trí

lảo đảo, đột nhiên quỳ xuống đất hướng phía Trương Nguyên thi lễ. Sau đó,
nàng liền đứng dậy thật nhanh, gương mặt tỏa sáng, từ giờ phút này nàng
không nhìn Trương Nguyên bằng ánh mắt bất đồng nữa.

Uông Nhữ Khiêm cũng cười lạnh nói:

- Hay, chỉ vài lời nói đã khiến cho danh kỹ phải quỳ xuống mà bái lạy,

ta thật sự khâm phục, thật sự khâm phục!

Sau khi châm biếm hai câu, y lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.