LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 356

không đi lầm đường lạc lố là được. , Ừm, ăn uống vui chơi cũng có thể cứu
nước, ha ha, có thể không? Không thể sao?

Mưa thu liên miên rả rích suốt một ngày một đêm, buổi sáng khi tạnh

mưa rồi, mây đen tan đi, bầu trời sáng sủa trong xanh mới hiện ra. Sau cơn
mưa, bùn đất lầy lội nên đi rất dễ trượt, Trương Nguyên buộc thêm vài sợi
dây cỏ vào đôi giày da trắng để phòng trượt. Đúng giờ Mão, cậu dẫn theo
tiểu hề nô Vũ Lăng ra ngoài, tới xin học thì phải đi sớm để thể hiện tâm ý.

Trương mẫu Lã thị còn hỏi con có muốn chuẩn bị lễ vật bái sư hay

không? Nghĩ bầu rượu lần trước đã bị Chu Triệu Hạ ném cho rơi vỡ rồi nên
Trương Nguyên không muốn lần đầu tới đã mang lễ vật theo, đợi khi Lưu
Tông Chu chịu nhận cậu rồi hẵng chuẩn bị lễ vậy.

Suốt cả quãng đường đi Trương Nguyên cứ ngẫm nghĩ mãi về con

đường “ăn chơi cứu nước” kia, từng bước từng bước vậy, xin học trước, bát
cổ văn học học cho thông đã rồi sang năm đối phó huyện thử và phủ thử,
đạt được công danh tú tài là bước đầu tiên, không, thuyết phục được Lưu
Khải Đông tiên sinh nhận hắn nhập môn là bước đầu tiên.

Chủ tớ hai người đi gần nửa canh giờ, đến bên ngoài quảng trường chùa

Đại Thiện. Quảng trường này là do từng khối đá nhám lớn trải thành, đi
trên đó rất chắc chắn lại thoải mái, Trương Nguyên dùng sức dậm chân để
bùn dưới đế giày văng ra, đưa mắt chung quanh, trời vừa mới quang trở lại,
quảng trường đã náo nhiệt hẳn lên, ở đây bán đầy các loại đồ ngọt, bán
hương đèn, bán rượu, bán trà, bán trái cây, ồn ào huyên náo, cảm giác còn
náo nhiệt hơn ngày hôm đó khi hắn đến một mình. Chẳng lẽ đó là do những
tên lưu manh kia đã mai danh ẩn tíchrồi sao?

Tiểu hề nô Vũ Lăng mắt sáng lên, kêu:

- Thiếu gia thiếu gia, cậu xem, Mục Chân Chân kìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.