LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 474

Thương Cảnh Huy lắc đầu nói:

-Cháu không nói. Tâm sự sao có thể nói ra. Nói ra thì không phải là tâm

sự, đúng không ?.

Thương Đạm Nhiên cố nhịn cười, kéo cái tay nhỏ của cô cháu gái, giữ

bàn tay lại nói:

-Tâm sự cũng có thể nói mà.

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng hơi nhếch miệng, rồi lại vuốt ve bàn

tay bé nhỏ của cô cháu gái. Bình thường Trương Nguyên không để ý, lúc
này hắn nhìn qua thì thấy mặt Thương Đạm Nhiên hơi đỏ, cái mũi thanh
ngọc có một lớp phấn mỏng. Còn hai cánh tay kia, một lớn một nhỏ, đều
mềm mại và đẹp như ngọc mài, óng ánh như tuyết.

Trong lòng Trương Nguyên có chút phấn chấn, định nói gì thêm nhưng

không thể nào sắp đặt câu từ. Vả lại, thời khắc này thời gian chậm rãi trôi
qua, Thương Đạm Nhiên lại đột nhiên thở nhẹ một tiếng, chỉ về phía một
con thuyền nhỏ đang ở dưới hồ lớn phía Đông cách đó không xa, nói:

-Nhị huynh của ta đến rồi, chúng ta mau trở về.

Rồi nàng quay sang vén áo thi lễ với Trương Nguyên. Nhìn thật kỹ,

hàng lông mi dài của nàng khẽ run lên, xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh
được.

Thương Cảnh Huy “ồ” một tiếng, với tay về phía Trương Nguyên nói:

-Trương Nguyên công tử ca ca, bọn muội đi trước đây. Lần sau ca ca lại

đến chứ?

Trương Nguyên cười nói:

-Đương nhiên ta còn đến. Hai ngày nữa ta còn có việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.