-Còn sớm lắm, ở lại nói chuyện với ta chút đã, ta tỉnh giấc rồi cũng
chẳng ngủ lại được, tạm thời chưa muốn dậy sớm, chúng ta nói chuyện cho
qua thời gian đi.
Mục Chân Chân có chút thẹn thùng, ở gần thiếu gia như vậy, cách
không tới ba thước, còn nằm chung dãy, ngượng chết đi được à, cũng may
là trời vẫn còn tối. Nàng ta chỉ mơ hồ trông thấy khuôn mặt và hàm răng
trắng của Thiếu gia khi nói chuyện thôi.
-Thiếu gia muốn nói gì?
-Để ta nghĩ, nàng nói trước đi.
-Thiếu gia muốn tỳ nữ nói gì, kể chuyện thì tỳ nữ không biết kể đâu
nha.
-Tùy tiện nói gì nàng thích ấy.
Mục Chân Chân mím môi, nói đại thì càng không biết nói gì nữa, nhưng
nếu thiếu gia bảo nàng nói, nàng im lặng không nói thì cũng kì, nàng nghĩ
lên nghĩ xuống liền buộc miệng thốt ra câu:
-Thiếu gia dạy tỳ nữ học chữ nhé?
Trương Nguyên cười nói:
-Được thôi, khi nào có thời gian ta sẽ dạy nàng.
Nghe thấy vậy Mục Chân Chân vui đến mức suýt nữa là không kiềm
được nỗi lòng, cười vui nức nở lên rồi. Nàng ta nào dám mơ mộng nhiều,
nhưng thiếu gia luôn mang đến cho nàng niềm vui ngoài sức tưởng tượng,
đang sung sướng thì nghe thiếu gia nói:
-Để ta xem trí nhớ nàng đến đâu nhé, trước tiên dạy nàng học “Tiền
Xuất Sư Biểu” của Gia Cát Lượng, mà nàng biết Gia Cát Lượng chứ?