LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 927

-Cho người trông miếu vài phân tiền, nói cũng đến tham gia hội văn, thế

là vào được chứ sao?

Kim LangChi nói:

-Huynh đài nói năm người bọn ta bị Trương công tử đùa giỡn ư, lời này

ý gì đây?

Chàng thanh niên trẻ tuổi này hiển nhiên đã đứng xem khá lâu, cười nói:

-Tuy nói văn bát cổ quan trọng, nhưng chẳng lẽ các vị chưa từng đọc

qua “Tam quốc diễn nghĩa” sao? Chẳng hay có biết chuyện Trương Tùng
người thục đùa bỡn Tào Tháo, Tào Tháo khoe sách binh mình tự thảo với
Trương Tùng, Trương Tùng đọc qua một lượt, lại nói là người vô danh
chiến quốc biên soạn, đứa trẻ 6 tuổi nước Thục cũng có thể đọc thuộc làu
làu, nói rồi liền đọc thuộc trước mặt Tào Tháo, Tào Tháo cũng tưởng thật
cho rằng sách mình biên trùng hợp với người xưa, trong lúc nóng giận đem
binh sách đốt trụi, sau này mới biết mình đã mắc lừa Trương Tùng, bởi vì
Trương Tùng kia có tài nhìn qua là nhớ. Vị Trương công tử này có trí nhớ
cực mạnh có thể nói là Trương Tùng tái thế đó, tuy nhiên nếu Trương Tùng
năm xưa có tuổi trẻ anh tuấn như Trương công tử đây, thì Tào Tháo đâu có
xem thường ông ta, chắn chắn đã phong ông ta làm “thượng tân” rồi, ha ha
ha… Lục Thao thầm gật đầu, gã thanh niên trẻ tuổi này rất có mắt nhìn
người.

Không khí trong đình Thương Lãng lập tức náo nhiệt trở lại, đầu óc của

gã Phạm Văn Nhược vẫn đang quay vòng vòng, hỏi:

-Cho dù gã nghe qua một lần là nhớ, nhưng tại sao hai vế sau lại khác xa

so với bài của ta?

Chàng thanh niên trẻ lắc đầu tán thưởng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.