LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 930

Ai lại muốn mình mang tiếng đạo văn chứ, Phạm Văn Nhược đương

nhiên phải thừa nhận Trương Nguyên tài cao, tuy bị Trương Nguyên trêu
chọc nhưng cũng chỉ biết cười trừ chứ không thể bắt Trương Nguyên đến
gặp quan phủ được. Chuyện này mà làm lớn lên đối với hắn mà nói thì
tuyệt đối sẽ “tin xấu đồn xa” rồi, lúc này Phạm Văn Nhược mới ý thức
được trước đây bản thân mình quá kiêu ngạo ngông cuồng, là cử nhân cũng
không nên ỷ lại, kì tài dị sĩ trên thế gian còn rất nhiều, “kiêu binh tất bại”.

Trương Nguyên đánh giá chàng thanh niên bằng hai cái chớp mắt rồi

chắp tay nói:

-Trương Nguyên ở Sơn Âm vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của

huynh đài, quê quán ở đâu?

Chàng thanh niên lễ phép đáp:

-Dực Thiện ở Hoa Đình xin chào Trương công tử.

Trương Nguyên hỏi:

-Dực huynh làm thế nào mà quen biết tại hạ?

Dực Thiện trả lời:

-Trương công tử tài năng xuất chúng sớm đã lan truyền gần xa, tại hạ

ngụ tại ven biển cũng đã từng nghe đến.

Trương Nguyên nghĩ thầm:

-Mình nổi tiếng đến thế sao, ngay cả người trên biển cũng biết đến, cái

tên Dực Thiện này có chút cổ quái.

Rồi hỏi:

-Dực huynh từ Hoa Đình đến có việc gì thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.