LẲNG LƠ TAO NHÃ - Trang 970

- Thao nhi à, nhà em vợ con nghèo khó, hay là đền cho hắn năm mươi

lượng để kết thúc chuyện này đi, con thấy sao? Năm mươi lượng bạc có thể
mua được cả một con tỳ nữ rồi đấy.

Lục Thao kiên nhẫn nói:

- Mẫu thân, Trương Nguyên không thiếu bạc. Phạm cử nhân ở Tô Châu

còn phải trả hai trăm lượng bạc để nhờ cậu ấy khắc “Tuyển tập thời văn” đó
kìa. Dương Tú tài ở huyện ta cũng bỏ ra một trăm lượng bạc để nhờ Trương
Nguyên bình luận thời văn. Trương Nguyên viết Bát cổ văn rất hay, muốn
kiếm tiền không phải là chuyện khó.

Lục Dưỡng Phương bĩu môi nói:

- Huynh trưởng nói quá lên thì có, tiền dễ kiếm vậy sao, Trương Nguyên

mới có mười sáu tuổi thôi.

Đang nói thì có một tên nô bộc chạy vào, nói:

- Lão phu nhân, không hay rồi, sai dịch của huyện nha đang kêu la trước

cửa, muốn bắt Nhị thiếu gia lên gặp quan đó kìa.

Liễu thị dù sao cũng là đàn bà, cũng có chút lo sợ, nói:

- Lão gia không có nhà, đám nha lại này lại dám đến đây bắt người, thật

là nực cười.

Đoạn quay sang nói với Lục Thao:

- Thao nhi, con đi nói với bọn họ, cứ nói là em con ra ngoài chưa về.

Lục Thao nói:

- Mẫu thân, em con trốn được hôm nay, cũng không trốn được ngày

mai. Chuyện này trước sau gì cũng phải giải quyết, chỉ có cách là xin lỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.