LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 12

Một tiếng rên rỉ sôi sục trong cổ họng ta. Hai tay ta run rẩy trên vô

lăng. Ta mong mỏi cầm vào cung và ống tên ở ghế sau, nhưng ta cũng
không thể dùng chúng. LXKBĐ, lái xe khi bắn đạn, luôn là cái không to
đùng nhé, các bạn trẻ.

"Em có thể mở cửa sổ" ta nói với Meg "Ngó ra ngoài và bảo chúng

đi."

"Ừm, không" (Trời ạ, con bé bướng bỉnh) "Sẽ thế nào nếu anh cố gắng

lắc nó rơi xuống?"

Trước khi ta có thể giải thích rằng đó là một ý tưởng kinh khủng khi

đang lái xe 50km/h trên đường cao tốc, ta nghe thấy tiếng cái lon nhôm mở
nắp - tiếng rít thô cứng, nén lại của không khí qua kim loại. Một móng đâm
thủng trần xe - một cái móng trắng cáu bẩn cùng kích cỡ với cái mũi máy
khoan. Rồi một cái nữa. Và cái nữa. Và cái nữa, cho đến khi cái bọc được
đóng đinh 10 cái đầu nhọn trắng - vừa đúng số ngón cho 2 bàn tay to lớn.

"Meg?" ta hét lên "Em có thể...?"

Ta không biết làm thế nào ta có thể kết thúc câu nói đó. Bảo vệ ta?

Giết cái thứ đó đi? Kiểm tra đằng sau xem nếu ta có cái quần lót thừa nào
không?

Ta bị cắt ngang một cách thô lỗ bởi sinh vật xé toạc trần xe như thể

bọn ta là món quà ngày sinh nhật.

Nhìn xuống ta qua cái lỗ rách là một con vượn ghê tởm héo quắt, bộ

da xanh đen của nó lấp lánh như da của một con ruồi nhà, mắt nó mờ đục
cầu mắt trắng, hàm răng trần trụi nhỏ giọt dãi. Xung quanh thân mình nó
mặc một cái khố da đen vấy mỡ. Mùi bốc ra từ cái đó còn tồi tệ hơn bất kì
cái thùng rác nào - và tin ta đi, ta đã rơi vào vài cái rồi.

"THỨC ĂN" nó gào lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.