LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 233

Ở điểm cuối đằng xa của bãi, lấp đầy 1 sân khấu được dựng nên bằng

gỗ, là nhóm những nữ thần cây và thần nông lớn nhất mà ta từng thấy.
Hoàn toàn hợp lí rằng thần nông sẽ sinh sống ở công viên Nhân Dân. Họ có
thể lười biếng, xin xỏ, ăn đồ ăn thừa trong thùng rác, và không ai bất ngờ.
Một vài, ta đoán, là tinh linh của cây bạch đàn và tùng bách địa phương,
nhưng đa phần, dựa vào vẻ ngoài ốm yếu của họ, hẳn là những nữ thần cây
của bụi cây, cỏ, và cỏ dại đã chịu đựng lâu ngày trong công viên này.
(Không phải là ta đang chỉ trích nữ thần cỏ dại. Ta biết một vài người là
loại cỏ rất nguy hiểm)

Thần nông và tiên cây ngồi thành 1 vòng tròn rộng như thể chuẩn bị

cho 1 buổi ca hát xung quanh trại lửa vô hình vậy. Ta có cảm giác họ đang
đợi bọn ta - đợi ta - để bắt đầu buổi nhạc.

Ta đã đủ lo lắng rồi. Và ta bắt gặp 1 gương mặt quen thuộc và gần như

nhảy bổ ra khỏi bộ da trúng độc zombie "Đào?"

Tinh linh mặt quỷ của Meg lộ cánh và đáp "Đào!"

Bộ cánh phân nhánh của nó đã mất vài lá cây. Mái tóc xanh lục loăn

xoăn đã nâu héo trên đỉnh, và đôi mắt như đèn pha không sáng rực như ta
vẫn nhớ. Nó hẳn đã trải qua thử thách lớn khi theo chân bọn ta tới Bắc
California, nhưng tiếng gầm gừ vẫn đủ đáng sợ khiến ta khó có thể kiểm
soát bóng đái của mình.

"Mày đã ở đâu vậy?" ta hỏi

"Đào!"

Ta thấy thật ngu ngốc khi hỏi như thế. Tất nhiên nó đã ở đào rồi, có lẽ

bởi vì đào, đào, và đào thôi. "Meg có biết mày ở đây không? Làm thế nào
mày...?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.