LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 319

Ta mừng là mình không có gương hay camera điện thoại để chiêm

ngưỡng. Ta chỉ có thể cho rằng những đường tím độc đã dâng lên đến cổ và
giờ vẽ vời thêm hoa văn mới trên má ta. Ta không cảm thấy zombie một
chút nào. Vết thương ở bụng không đau nhức hơn trước. Nhưng điều đó
đơn giản có nghĩa là hệ thống lo lắng của ta đã đóng rồi.

"Giúp ta đứng dậy với" ta nói

Cần hẳn 2 người họ để làm vậy. Trong quá trình, ta đặt 1 tay lên sàn để

nâng bản thân, giữa những que gỗ rìu vỡ tan, và có 1 mảnh vụn trong lòng
bàn tay. Tất nhiên rồi.

Ta lắc lư trên đôi chân như bọt biển, dựa vào Reyna, rồi Meg, cố gắng

nhớ làm thế nào để đứng. Ta không muốn nhìn vào bình thủy tinh, nhưng
không thể kiềm chế. Không có dấu hiệu nào cho sự sống bạc màu của
Harpocrates trong đó. Ta phải có niềm tin rằng hơi thở cuối cùng của ông
vẫn còn đó. Hoặc là vậy, hoặc là khi bọn ta cố gắng triệu hồi giúp đỡ, ta sẽ
khám phá ra ông đã chơi ta 1 cú kết kinh khủng.

Đối với Sibyl, ta không thể cảm nhận sự tồn tại của bà. Ta chắc hạt cát

cuối cùng đã trôi đi. Bà đã chọn biến mất khỏi vũ trụ này với Harpocrates -
trải nghiệm chia sẻ cuối cùng của 1 cặp đôi không thật.

Bên ngoài chiếc bình, vết keo còn lại dính 1 nhãn giấy trên mặt kính.

Ta chỉ có thể dịch nghĩa những từ đã mờ MỨT NHO SMUCKER. Tarquin
và các hoàng đế hẳn biết câu trả lời.

"Làm sao họ có thể...?" Reyna rùng mình "1 vị thần có thể làm vậy

sao? Chỉ... lựa chọn ngừng tồn tại?"

Ta muốn nói Thần thánh có thể làm mọi thứ, nhưng sự thật là, ta

không biết nữa. Câu hỏi lớn hơn là, tại sao 1 vị thần lại thậm chí muốn thử
chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.