LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 318

Vị thần câm lặng gửi ta 1 hình ảnh cuối cùng: ta nơi bệ thờ, hiến tế lên

trên trời cao. Ta dịch ra đó là 1 mệnh lệnh: Làm cho nó xứng đáng. Đừng
thất bại.

Rồi ông thở ra thật sâu. Bọn ta nhìn, bất động, khi ông bắt đầu vỡ vụn,

khuôn mặt tan ra, vương miện đổ xuống như pháo đài cát. Hơi thở cuối
cùng, 1 ánh sáng bạc của cuộc đời đang tàn phai, cuộn xoắn vào chiếc bình
cùng với Sibyl. Ông đã có đủ thời gian để vặn nút đóng lại trước khi cánh
tay và ngực trở thành bụi, và rồi Harpocrates ra đi.

Reyna tiến về phía trước, bắt lấy cái bình trước khi nó có thể rơi

xuống sàn.

"Sát nút" cô nói, và ta nhận ra sự tĩnh lặng của vị thần đã vỡ tan.

Mọi thứ dường như quá ồn: hơi thở của chính mình, tiếng xèo xèo của

dây điện bị cắt, tiếng cót két của tường thùng vận chuyển trong gió.

Meg vẫn có tông da của quả đậu. Cô nhìn chiếc bình trong tay Reyna

như thể lo lắng nó sẽ nổ tung "Có phải họ...?"

"Ta nghĩ..." ta thả ra từng từ. Ta vỗ mặt và thấy hai má ươn ướt "Ta

nghĩ họ đi rồi. Mãi mãi. Hơi thở cuối cùng của Harpocrates giờ là tất cả còn
sót lại trong chiếc bình này"

Reyna săm soi qua lớp kính "Nhưng Sibyl...?" cô quay mặt về phía ta

và suýt làm rơi bình "Thánh thần ơi, Apollo. Ngài trông thật tồi tệ"

"1 buổi biểu diễn kinh dị. Phải, ta nhớ rồi"

"Không. Ý tôi là nó giờ còn tệ hơn. Chất độc. Nó diễn ra lúc nào vậy?"

Meg liếc nhìn mặt ta "Ôi, eo. Chúng ta phải đưa anh đi chữa trị, nhanh

chóng"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.