LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 53

Ta không phải là nhà hùng biện giỏi như Julius hay Cicero. Ta không

phải là thợ dệt nên những cổ tích dài như Hermes (Các chàng trai, ông ta có
thể nói dối một cách trơ trẽn) Làm sao ta có thể giải thích được bao tháng
ngày đầy những trải nghiệm kinh khiếp đã dẫn Meg và ta tới đây, với thi
hài của người bạn anh hùng này?

Ta nhìn xuống ukulele của mình.

Ta nghĩ về Piper McLean trên du thuyền của Caligula - cách cô ấy đã

hát "Cuộc đời hư ảo" như thế nào giữa một đám lính đánh thuê vũ trang
đầy đủ. Cô đã làm cho chúng thấy vô dụng, xâm nhập bởi dạ khúc sầu
muộn và hối tiếc.

Ta không phải là người nói bùa mê như Piper. Nhưng ta đã từng là một

nhạc sĩ, và chắc chắn Jason xứng đáng có được tôn trọng.

Sau tất cả những gì đã xảy ra với bọn eurynomoi, ta cảm thấy sự bất

kham từ cây đàn ukulele của mình, vậy nên ta bắt đầu hát chay.

Ở vài nhịp đầu tiên, giọng ta run rẩy. Ta không biết mình đang làm cái

gì. Những câu từ chỉ đơn giản cuồn cuộn lên từ trong sâu thẳm ta như
những đám bụi gạch vỡ từ đường hầm đã sụp đổ của Hazel.

Ta hát về cú ngã của mình khỏi Olympus - ta đã đáp đất ở New York

và trở nên ràng buộc với Meg McCaffrey như thế nào. Ta đã hát về quãng
thời gian ở trại Con Lai, nơi bọn ta phát hiện ra âm mưu của Tam đầu chế
muốn kiểm soát những nhà tiên tri vĩ đại và theo đó là cả tương lai của thế
giới. Ta hát về tuổi thơ của Meg, những năm tháng tồi tệ bị lạm dụng tinh
thần của cô trong nhà Nero, và làm thế nào bọn ta cuối cùng đã đuổi tên
hoàng đế đó khỏi Khu rừng của Dodona. Ta hát về trận đánh với
Commodus ở Trạm nghỉ ở Indiana, về chuyến đi đau lòng tới Địa cung Lửa
của Caligula để giải thoát nhà tiên tri Erythraea Sibyl.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.