Tôi nói: “Tôi đang định tìm cô”.
Cô ta nói: “Em đến lần thứ hai rồi”.
Tôi hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”.
Cô đưa cho tôi một trang giấy, nói: “Nộp bài cho anh”.
Thì ra, miệng cô nói “thôi đi” nhưng thật ra vẫn tiếp tục làm bài.
Tôi xem đáp án, hoàn toàn đúng, không sai chút nào, trong lòng
bỗng vui lên, miệng gọi tên cô: “Tiến sĩ Hoàng Y Y!”.
Cô ta nói: “Anh đừng gọi như thế, bây giờ em là học trò của anh,
đang bị anh kiểm tra bài”.
Tôi nói: “Cô cảm thấy bài của mình thế nào?”.
Cô ta nói: “Không thể sai”.
Tôi nói: “Rất xứng đáng là Tiến sĩ”.
Cô ta lại ngăn tôi: “Nói rồi, đừng gọi em là Tiến sĩ. Tiến sĩ gì chứ,
anh có biết em xem Tiến sĩ thế nào không?”.
“Thế nào?”.
“Ban ngày là Tiến sĩ, ban đêm không phải”.
“Nói thế là thế nào?”.
“Là thế này. Tiến sĩ cũng là người, hễ đến tối lại đi tìm niềm vui”.
Nói xong, cô phá lên cười, cười gập cả người. Lúc cô gập người
xuống, tôi vô tình trông thấy ngực cô, bộ ngực đầy đặn, tưởng
như sắp bung ra khỏi áo, trông thật hấp dẫn. Tôi nghĩ, ông Bí
thư nói không sai, mình đưa cô này về liệu có thích hợp không?