Nói là nói vậy, thật ra ai cũng biết, chuyện này còn khó hơn lên
trời.
Tất nhiên, về lí thuyết mà nói, báo vụ viên phát tín hiện bằng
tay, giống như chúng ta dùng mồm để nói chuyện, mỗi người có
một khẩu âm khác nhau. Nhưng khác biệt này rất nhỏ, hết sức
khó phân biệt. Có thể nói, trên thế giới không có ngôn ngữ nào
đơn giản hơn moóc, ngôn ngữ ấy chỉ có hai âm tích và tè. Vì nó
quá đơn giản, hơn nữa lại là thứ ngôn ngữ chuyên nghiệp, người
sử dụng phải được đào tạo chuyên nghiệp, cho nên ai cũng đều
có thể nắm vững tiêu chuẩn. Mọi người cùng một tiêu chuẩn
nên có rất ít sự khác biệt, dù có cũng rất nhỏ, đến độ người khác
khó cảm nhận rõ ràng. Trong gần năm mươi năm chuyên nghe
đài địch, tôi chỉ nhận ra một báo vụ viên của đối phương, người
này phát tín rất trơn tru, có một động tác rất riêng: năm cái tích
thường phát thành sáu, tức là tích tích tích tích tích tích. Trong
moóc không có sáu tích, đấy là một chữ riêng biệt, cái riêng biệt
này không gây nên sự hiểu sai, và ai cũng cho rằng chỉ có năm
tích thôi. Tôi làm quen với báo vụ viên này như thế, mỗi lần
nghe thấy sáu “tích” biết ngay đang ca làm việc của báo vụ viên
ấy.
Đối với những báo vụ viên giỏi, những lỗi ấy rất ít, nhất là ở
những điện đài cao cấp, nếu cứ như vậy mãi sẽ bị loại. Cho nên,
tôi đề nghị nhưng trong bụng cũng rõ, bảo ai đó phân biệt đặc
điểm phát tín hiệu của báo vụ viên đối phương, điều ấy khó hơn
lên trời, cho dù đã biết cấp cao hay cấp thấp cũng đều không thể.
Nhưng Bỉnh chừng như đã chứng tỏ cho chúng tôi biết cái thần
kì tuyệt vời của cậu. Buổi sáng hôm sau, tôi đang ngủ, thì người
phụ trách nhà khách gọi điện cho tôi, bảo anh Trần gọi tôi, vừa
đến nơi, Trần đưa cho tôi mấy tờ giấy, nói: