Thời gian cứ dần trôi trong thung lũng.
Mùa đông đến, Bỉnh bất ngờ bị viêm ruột thừa phải vào bệnh
viện của đơn vị. Bệnh viện ở thung lũng số Một, gần khu nhà tập
thể. Từ chỗ chúng tôi ra đấy hơi xa, nhưng có xe đi cũng tiện.
Suốt thời gian cậu ta nằm viện, tôi thường xuyên đến thăm. Một
lần, vừa bước vào phòng bệnh, tôi trông thấy cô y tá Lâm Tiểu
Phương đang thay băng cho cậu ta.
Tôi quen cô, nhà cô ở nông thôn, anh trai cô vốn là trung đội
trưởng trung đội bảo vệ của chúng tôi, anh bị tai nạn trong một
lần tập bắn đạn thật. Là em gái liệt sĩ, cô được đặc cách tuyển
vào 701, sau khi đến đơn vị, cô được cử đi học ở trường đào tạo y
tá, trở về làm y tá tại đây. Vì là em gái liệt sĩ, cô yêu cầu bản thân
rất nghiêm khắc, đó là cách thể hiện lòng biết ơn của người
nông dân chất phác đối với đơn vị 701. Trông thấy cô tận tình
chăm sóc Bỉnh, tôi bỗng có ý nghĩ lạ kì, lúc về tôi báo cáo ý nghĩ
của mình với Cục trưởng. ông bảo suy nghĩ của tôi rất hay,
nhưng chúng ta không quản lí nhân sự của bệnh viện. Ông bảo
tôi báo cáo với Thủ trưởng, xem thái độ của Thủ trưởng ra sao.
Vậy là tôi lại đến gặp Thủ trưởng báo cáo suy nghĩ của tôi.
Thủ trưởng nghe xong, ông trả lời dứt khoát:
“Ồ, suy nghĩ của anh rất hay, tìm vợ cho cậu ta còn hơn cho cậu
ta một cần vụ. Đấy là một việc tốt, bây giờ nhờ anh tác thành
cho họ”.
Tôi hỏi: “Liệu tôi có thể đứng ra với danh nghĩa tổ chức không?”
Thủ trưởng không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, chỉ trầm ngâm:
“Nếu tôi có con gái, chỉ cần Bỉnh đồng ý, tôi sẽ gả cho cậu ta”.