Tôi nghĩ cũng đúng. Từ một ý nghĩa nào đó, Bỉnh đã hồi sinh lại
đơn vị 701, chỉ cần cậu ta yêu cầu, chúng tôi không có lí do gì để
từ chối. Đấy là nói, tôi đã nghĩ kĩ, nếu cô Phương có băn khoăn
gì, tôi sẽ dùng danh nghĩa tổ chức thuyết phục cô, cố gắng tác
thành cuộc hôn nhân này. Bây giờ kể lại thấy buồn cười. Chứ lúc
bấy giờ, ít nhất trong đơn vị 701 chúng tôi, chuyện này không
có gì lạ. Thẳng thắn mà nói, vợ trước của tôi là do tổ chức mai
mối, tình cảm chúng tôi hết sức tốt đẹp, nhưng vì vợ tôi ốm và
qua đời sớm, trước lúc qua đời, vợ tôi giới thiệu cô em họ cho tôi,
tức là người vợ hiện nay của tôi. Tôi nói những chuyện ấy nhằm
mục đích gì? Ấy là muốn nói, ở 701 lúc bấy giờ, chúng tôi coi
hôn nhân là một phần sự nghiệp cách mạng, hơn nữa, chính vì
tin như vậy, chúng tôi đã có một tình yêu đích thực và cuộc
sống ngọt ngào.
Là người ngoài đơn vị 701, cô Phương hoàn toàn không biết
tính chất công việc của Bỉnh, cô cho rằng vinh quang của Bỉnh
là do cậu ta đã phát minh ra một thứ vũ khí bí mật nào đấy
nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tốt đẹp mà
chúng tôi đang vun vào. Nói thật, cô Phương vừa nghe tôi nói ra
ý nghĩ của mình, cô hầu như không chút do dự, đồng ý ngay. Cô
nói, nếu anh trai cô còn sống, nhất định sẽ ủng hộ cô lấy một đại
anh hùng đã cống hiến cho đất nước một vũ khí bí mật. Về
những khuyết tật của Bỉnh, cô cho rằng, đấy là lí do để cô lấy
Bỉnh: Người anh hùng cần cô yêu thương, chăm sóc.
Ý chí kiên cường và tình yêu sâu sắc của Phương đã cổ vũ tôi,
sau đấy tôi tìm Bỉnh, nói ý nghĩ ấy với cậu ta. Tôi dám nói, đây là
lần đầu tiên trong đời Bỉnh tỏ nghi ngờ lỗ tai mình, tôi buộc phải
nói lại lần thứ hai. Nói xong, tôi nghe thấy Bỉnh tự nói với mình:
“Ai lấy thằng mù như tôi? Ở Lục Gia Yến chỉ có mù mới chịu lấy
mù, nhưng hai người cùng mù sống với nhau, chẳng hóa ra mù