LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 68

Sau khi lập được thành tích to lớn, Bỉnh sống rất thanh thản, trừ
những lúc bị anh em trong đơn vị mời đi “giải quyết vấn đề”, còn
thì cậu sống trong thung lũng. Tổ chức bố trí cho cậu một cần
vụ, người này đã từng làm cần vụ cho Cục trưởng của chúng tôi,
chuyên chăm sóc ăn uống, đi lại và an toàn. Hàng ngày cứ ăn
sáng xong, cần vụ lại đưa cậu ta đến trước khuôn viên có tường
cao hào sâu, sau đấy sẽ có hiệu thính viên đưa cậu ta vào phòng
máy. Vào đến phòng máy, công việc của cậu ta là ngồi đấy chờ
đồng nghiệp có vấn đề gì, thì giải cứu. Nhưng tình huống đó
không nhiều, phần lớn thời gian cậu ta học chữ nổi và nghe đài.
Nói tóm lại, cậu ta cũng không chịu ngồi yên, buổi chiều không
muốn vào phòng máy, mà đòi ra những nơi công cộng trong
khuôn viên để giết thời gian. Nơi cậu ta thường đến nhất là
trung đội cảnh vệ, cậu ngồi bên thao trường, nghe tân binh tập
luyện, ca hát, đấu võ, đùa nghịch, có lúc chơi trò “thính lực” với
họ. Lúc ấy, tôi vì có công phát hiện và hướng dẫn Bỉnh, nên được
đề bạt vượt cấp lên Phó Cục trưởng, Phó Cục trưởng Cục Thám
thính, trung đội cảnh vệ do tôi quản lí. Ở đây, mỗi chiến sĩ đều
ghi nhớ lời dặn của tôi: Không được tỏ ra xem thường Bỉnh,
cũng không được tùy tiện nói đùa với cậu ta.

Sự thật thì lời cảnh cáo của tôi là thừa, bởi ngay cả trong đơn vị
701 cũng không ai không kính trọng Bỉnh như một vị thủ
trưởng, không ai dám trêu đùa với cậu ta. Tôi chú ý những nơi
Bỉnh xuất hiện, bất kể đấy là đâu, ai trông thấy cậu ta cũng tự
động đứng lại, đưa mắt chào, thậm chí nhường đường, mỉm
cười với cậu ta, tuy cậu ta không trông thấy. Tôn trọng một
người như vậy là chuyện chưa từng có trong đơn vị 701, có lẽ
cũng sẽ không có trường hợp thứ hai.

18

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.