LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 68

đen khắp mình trông như một con rắn ở rạp xiếc.

Con bé vừa trông thấy bà bác đã vội bám chặt lấy Samet và nép vào cái

áo ca pốt bạc phếch của anh.

- Không sao! – Samet thì thầm và khẽ đẩy vào vai Xuyzan. - Bọn lính

trơn bọn anh cũng chẳng được lựa chọn cho mình các ông đại đội trưởng
đâu. Chịu khó vậy, Xuzi, cô lính ạ!

Samet bỏ đi. Anh ngoảnh lại mấy lần nhìn lên những khung cửa sổ của

ngôi nhà buồn tẻ, ở đó đến gió cũng chẳng buồn lay động các bức rèm.
Nghe rõ tiếng đồng hồ hối hả trong những quán nhỏ nằm ở các phố hẹp.
Trong túi dết Samet còn giữ lại kỷ niệm của Xuyzan: một cái nơ buộc tóc
đã nhàu nát màu xanh. Có trời mới biết vì sao cái băng đó lại thơm dịu đến
thế, như thể nó được cất giữ trong một giành hoa tím.


Bệnh sốt rét Mêhicô đã hủy hoại sức khoẻ của Samet. Anh chưa được

thăng chức đội thì đã bị thải hồi, trở về cuộc sống dân thường với hàm binh
nhì. Năm tháng qua đi trong cảnh thiếu thốn đơn điệu. Samet nếm trải hết
nghề cực nhọc này đến nghề khốn khổ khác và cuối cùng anh trở thành
người hót rác thành Pari. Từ đó, mùi bụi bặm và rác rưởi lúc nào cũng ám
vào anh. Anh cảm thấy nó cả trong cơn gió thoảng từ phía sông Xen luồn
vào trong phố, cả trong những bó hoa ướt át mà các bà lão ăn vận sạch sẽ
đứng bán trên các đại lộ.

Ngày lại ngày quyện lấy nhau trong một màu vàng đục. Nhưng đôi khi

trong cái màu vàng đục ấy, Samet lại thấy dấy lên trong lòng mình một áng
mây hồng: Đó là bộ áo dài cũ của Xuyzan. Từ tấm áo ấy phảng phất hương
xuân tươi mát như thể người ta cũng cất nó trong giành hoa tím.

Xuyzan giờ ở đâu? Em sống ra sao? Samet biết ngày nay Xuyzan đã là

một cô gái trưởng thành, còn cha nàng thì đã bị tử thương. Đã nhiều lần
Samet định đi Ruăng thăm Xuyzan. Nhưng anh cứ lần lữa mãi cho đến lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.