LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 199

Lòng Như Nhân co chặt lại. Cô hiểu vì sao anh để cô xem. Anh e cô sẽ ghét
anh, gần như là sợ hãi. Nhưng anh muốn biết, nếu thấy được sự thật rồi cô
còn có thể hay không.

Anh không tin sẽ có người yêu anh.

Người đàn ông này cần cam đoan, rất nhiều cam đoan.

Vỗ nhẹ lên vết sẹo, Như Nhân ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang cảm
thấy mờ mịt kia, vô cùng đau lòng dịu dàng hôn môi anh, vuốt ve bờ môi
anh nói nhỏ: “Anh thật khờ. . . . . . Khi anh thà làm bẩn mình cũng muốn
tiếp tục cứu người, sao em lại có thể không yêu anh được? Anh không
giống ông ta, cũng không giống họ.”

“Anh không phải là bạch mã hoàng tử.” Anh khàn giọng nói.

“Quả thật anh không phải.” Như Nhân nhìn anh chăm chú, vuốt ve khuôn
mặt căng thẳng của anh, nói: “Bạch mã hoàng tử đâu có giống như anh, cho
dù hai tay bẩn, tư thế khó coi, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng vẫn
đứng lên từ bùn đất, bảo vệ người khác? Bạch mã hoàng tử là phải ngồi
trên lưng ngựa, đội vương miện châu báu, mặc áo giáp sáng ngời, vung bảo
kiếm kim quang lấp lánh, quần áo luôn luôn được giữ sạch sẽ, trang phục
đẹp đẽ, tư thái tao nhã, không thực tế, thoát ly khỏi hiện thực ngu ngốc.”

Hình dung của cô làm khóe miệng anh cong lên mỉm cười.

Nụ cười của anh khiến cô cũng mỉm cười.

“Anh không phải là bạch mã hoàng tử, đương nhiên không phải.” Cô lấy
ngón tay miêu tả mặt mày của anh, vuốt môi anh, sau đấy bàn tay nhỏ bé
trượt xuống, áp vào lòng anh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc tuyên b

“Anh là anh hùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.